Chuyện tốt không lọt ra khỏi cửa, chuyện xấu đã đồn xa ngàn dặm, ở cái xó nhỏ này, việc nhỏ như gió thổi cỏ lay cũng có thể nhanh chóng truyền xa làm cho ai ai cũng biết.
Sắp đến ngày diễn ra hôn lễ, khách khứa đều đến đông đủ mới huỷ hôn, còn quấy rầy đến công an, ở mảnh đất nhỏ này nhất định là một tin tức lớn. Vì vậy, Diệp Mạn vừa bước vào nhà máy liền nghe được nhóm nhân viên tạp vụ đang xôn xao bàn luận về việc này. Càng khéo chính là còn có người chứng kiến ở hiện trường, cố làm ra vẻ huyền bí mà nói: “Không sai, ngày hôm qua tôi đi đến nhà họ Cốc uống rượu mừng. Cha của chú rể - Cốc Vạn là bạn học với ông cụ nhà tôi, trước kia còn ở…”
“Rốt cuộc sao lại như thế, anh mau nói đi, đừng úp úp mở mở, nói vào trọng điểm đi nào!” Một công nhân bốc xếp khác không kiên nhẫn liền mở miệng thúc giục anh ta.
“Đúng vậy, có phải tên Cốc gì đó nhìn rất dọa người không hả?”
Diệp Mạn nghe được lời này, nhanh chóng giơ tay che mặt chuồn mất, cô thật may mắn vì bộ phận sửa chữa nằm bên ngoài, ít người, người ở nhà máy có quen biết với cô cũng không nhiều lắm, bằng không hôm nay cô chắc chắn sẽ giống như con khỉ trong vườn bách thú bị mọi người vây xem, cả ngày cũng không được yên ổn.
Nhưng vào bộ phận sửa chữa cũng không thoát khỏi vận mệnh dính vào mấy chuyện bát quái, mấy bà chị lập tức đi tới, lôi kéo cô sốt sắng hỏi: “Tam Ni, đứa nhỏ này cũng quá hiền lành đi, sao xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không nói với tụi chị một tiếng.”
“Việc này chẳng khác nào là đang khi dễ bộ phận sửa chữa chúng ta, mỗi người chúng ta cầm theo một cái kìm lớn đến đó, xem con rùa nhà nào dám bắt ép em.” Chị Hoàng lên tiếng đầu tiên, một tay xoa eo lớn, bày ra bộ dạng chị đại nói.
Diệp Mạn nghe xong thì rất muốn cười, trong lòng lại có chút ấm áp, tuy rằng lúc này nhà máy đúng thật là có rất nhiều vấn đề, nhưng quan hệ giữa mọi người thật sự thân thiết, không giống như về sau, dù tiền của ngày càng phong phú, nhưng khoảng cách giữa người với người lại cao xa vời vợi, ở đối diện nhau mấy năm cũng không biết tên nhau.
“Vâng, em biết rồi, cảm ơn mấy chị, về sau nếu lại gặp chuyện như vậy, em nhất định tìm mấy chị giúp đỡ.” Diệp Mạn rất biết cách chọn lời phải mà nói.
“Phi phi phi, đồng ngôn vô kỵ, còn lần sau gì chứ, việc như vậy không nên có lần sau!” Chị Hoàng vội vàng nói phỉ xui vài tiếng.
Diệp Mạn nhanh chóng vuốt đuôi theo: “Em nói sai rồi.”
Mấy chị thấy cảm xúc Diệp Mạn ổn định, không vì chuyện bị người trong nhà ép hôn mà bị ảnh hưởng, liền vui vẻ hớn hở hỏi thăm: “Tam Ni, chạng vạng ngày hôm qua, cha mẹ em mang em trai em tới nhà họ Cốc, trong chốc lát liền đi ra với biểu tình trông không tốt lắm, mọi người đều suy đoán hai nhà bọn họ nhất định sẽ gây náo loạn một phen, em có nghe nói chuyện đó không?”
Đối diện với từng ánh mắt tò mò, Diệp Mạn có cảm giác không nói nên lời, cô tỏ vẻ vô tội chớp mắt: “Sau giữa trưa hôm qua em cũng chưa trở về, tình trạng trong nhà cũng không rõ lắm.”
Kỳ thật trong lòng cô hiểu rõ, Diệp Bảo Hoa là người chả làm nổi việc gì, chắc chắn không thể tự mình gánh vác mọi việc, cho nên hai vợ chồng Diệp Quốc Minh chắc chắn còn chẳng hay biết gì, nhưng sợ đắc tội thông gia tương lai, lại không muốn con trai ngoan của mình phải chịu khổ, cho nên vội vàng thu thập cục diện huỷ hôn rối rắm, còn phải tìm mọi cách làm nhà họ Cốc nguôi giận, giữ được tương lai con trai và cháu trai đích tôn.
Mà Diệp Bảo Hoa trơ mắt mà nhìn cha mẹ vì cậu ta mà vất vả, phải hạ mình mà cầu người, thật là, cũng thật không phải là cái hạng tốt đẹp gì!
Hai vợ chồng Diệp Quốc Minh đại khái cho rằng sinh con gái là nuôi con cho nhà người khác, phí công nuôi dưỡng, ăn tốn cơm rồi cũng về nhà người khác, dĩ nhiên là so không nổi với con trai ngoan của hai người. Diệp Mạn thật chờ mong đến ngày hai người họ biết được chân tướng.
Vào thời gian xem báo lúc trưa, xem hết xong mấy chuyện đầu cuối ngõ. Diệp Mạn có lòng muốn làm gì đó, cô phụ trách sửa chữa bản ghi chép, nhưng một ngày này cũng không sửa được bao nhiêu điện báo, căn bản không có bản ghi chép hay ho gì.
Chờ đến giữa trưa 11 giờ, trong bộ phận sửa chữa chỉ còn hơn phân nửa, mấy chị lớn phải đi về nấu cơm cho con, không ít người buổi chiều không tới đây.
Tiểu đội này làm việc cũng thật không tập trung, mọi người đều như vậy, khó trách nhà máy không đạt được hiệu quả và lợi ích! Cái tình trạng này nếu không có trợ cấp tài chính của đất nước, thì sớm đã không phát nổi tiền lương.
Diệp Mạn lắc đầu, khép lại bản ghi chép bỏ vào trong ngăn kéo, chuẩn bị đến nhà ăn, cô chỉ có một người, phải nấu cơm rửa chén quá phiền phức, còn không bằng xuống nhà ăn ăn qua loa cũng no bụng.
Vào lúc đến nhà ăn, vì người tương đối nhiều, Diệp Mạn cúi đầu nghĩ chút chuyện lại không cẩn thận đυ.ng phải người khác, khiến giầy tờ của cô rơi trên mặt đất, cô nhanh chóng chạy đến khom lưng nhặt lên, đưa cho đối phương: “Thực xin lỗi…… Chủ nhiệm Mai?”
Chủ nhiệm Mai liếc mắt một cái liền nhận ra Diệp Mạn, vội vàng kéo cô đến bên cạnh, sốt sắng hỏi: “À, là cháu sao, ngày hôm qua cô đi rồi, cha mẹ cháu không làm khó dễ cháu chứ?”