Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 80: Chị Đây Sống Lại Trước Khi Đổi Hôn

Chương 102

« Chương TrướcChương Tiếp »
Diệp Mạn vội vàng lấy trong túi ra một tờ "Khê Hóa Nhật Báo", tìm thấy trang đăng quảng cáo: “Nhìn này, đây là quảng cáo của cửa hàng chúng tôi trên tờ "Khê Hóa Nhật Báo", tiệm chúng tôi có tay nghề lâu đời ở huyện Trường Vĩnh trực thuộc thành phố Khê Hóa, cửa hàng của chúng tôi gần đây sản xuất một lô linh kiện thay thế cho các thiết bị gia dụng khác nhau, nhưng chúng tôi chưa tìm được thị trường tiêu thụ phù hợp. Vì vậy, tôi muốn đặt một tấm bìa cứng nhỏ quảng cáo trong cửa hàng của cô, chỉ cần treo lên tường, nếu có người hỏi, cô giúp tôi giới thiệu một chút, mỗi lần giới thiệu khách hàng thành công, tôi sẽ chia cho bạn 10 đồng tiền hoa hồng, cô thấy thế nào?”

Cô gái trẻ cầm lấy tờ báo, nghiêm túc xem kỹ quảng cáo, nhìn lại tên tờ báo, sau khi xác định là "Khê Hóa Nhật Báo", sắc mặt dịu đi rất nhiều, nửa tin nửa ngờ hỏi Diệp Mạn: “Thật sao, mỗi lần giới thiệu một khách hàng đến chỗ cô, là được một khoản trích hoa hồng là 10 đồng sao?”

Diệp Mạn cười nói: “Đúng vậy, cô đừng lo lắng, cửa hàng của chúng tôi đã được quảng cáo trên các báo, là cửa hàng kinh doanh nghiêm túc, không phải loại lừa đảo gì cả, hơn nữa tôi có bắt cô giao tiền rồi mới đưa đồ đâu, nếu có ai hỏi thì cô cứ lấy ra tờ báo ra rồi giải thích cho đối phương một chút. Nếu chuyện không thành, cô cũng không bị mất mát gì. Còn nếu thành công, cô còn có thể kiếm được 10 đồng, chuyện này rất đơn giản, cô thấy thế nào?”

Đây là lý do mà Diệp Mạn cố ý chi tiền để quảng cáo, cô không trông cậy gì vào quảng cáo của "Khê Hóa Nhật Báo" sẽ giúp cô thu về nhiều khách hàng. Điều cô ấy muốn là uy tín của tờ báo, lúc này, uy tín của báo chí, TV, đài truyền hình vẫn còn rất mạnh, công chúng rất tin tưởng.

Nói miệng mà không có bằng chứng, cô lấy gì để lấy lòng tin của người khác, mà lúc này tờ báo chính là bằng chứng mạnh mẽ nhất để chứng minh danh tính của cửa hàng các cô. Bởi mọi người thời nay nghĩ rất đơn giản, họ không cảm thấy tin trên báo là giả, mà họ cho rằng, tin tức được đăng trên báo thì khẳng định là đơn vị lớn, có tiềm lực tài chính, đã được chính phủ kiểm định và xác thực.

Quả nhiên, nhìn thấy cửa hàng của Diệp Mạn trên báo, thái độ của cô gái trẻ đột ngột thay đổi, cô gái do dự một chút rồi đồng ý, công việc kinh doanh ở cửa hàng nhỏ này của cô ta cũng không phải là tốt lắm, một tháng nhiều nhất cũng chỉ kiếm được 80 đồng, bây giờ động chút mồm mép là đã có thể kiếm được thêm 10 đồng, nhẹ nhàng hơn nhiều so với việc cô ta phải chăm chỉ ngồi ở quầy hàng để bán hàng.

Nhưng cô ta vẫn không an tâm cho lắm: “Làm sao tôi biết được cô có nói dối tôi hay không, nếu cô không trả tiền cho tôi thì sao? Tôi cũng không thể vì 10 đồng mà đi một quãng đường dài như vậy để đòi lại được!”

Diệp Mạn cười nói: “Tôi cũng không phải làm một phát rồi chuồn. Cô đừng lo, cửa hàng chúng tôi sẽ không bao giờ thiếu cô một đồng nào cả. Cô có thể giới thiệu một khách hàng lại đây trước để thử xem nhé. Như vậy đi, chúng ta trao đổi thông tin liên hệ trước, nếu có khách đến đây hỏi, cô đưa phương thức liên hệ cho họ, rồi bảo bên kia đến cửa hàng của chúng tôi báo danh, sẽ được giảm 10% tất cả các sản phẩm mà cô giới thiệu, rồi cô viết giấy cho bên kia để làm bằng chứng. Sau khi tôi nhận được giấy, khách đặt hàng thì tôi sẽ chuyển hoa hồng cho cô, cô thấy sao?”

Cô gái do dự một chút, sau đó đồng ý: “Được, vậy để tôi thử xem.”

Hai năm vừa rồi, cô cũng nhìn thấy mấy hộ kinh doanh cá thể đến mua ít linh kiện, có lẽ thật sự có thể phát tài.

Hai người trao đổi địa chỉ với nhau, lấy bìa cứng viết quảng cáo rồi treo lên tường của cửa hàng nhỏ, ở vị trí dễ dàng thấy được, chỉ cần đi ngang qua là có thể nhìn thấy.

Sau đó, Diệp Mạn lần lượt đi thăm dò các nhà máy sản xuất TV, máy tính tiền, nhà máy sản xuất quạt điện và các công ty thiết bị gia dụng khác, cô chạy qua tất cả các nhà máy có địa điểm nằm ở thành phố này có trên cuốn sổ ghi chép, đến đâu cô cũng để lại một tờ báo làm tín vật cho đối phương.

Khi rời thành phố, Diệp Mạn còn tìm một chủ cửa hàng bán đồ ăn vặt ở bến xe, đồng thời dán một bảng quảng cáo nhỏ trong cửa hàng. Thực ra Diệp Mạn càng muốn đặt bảng quảng cáo ở chỗ bán vé xe ô tô hoặc ở cửa ra vào làm một cái biển quảng cáo, nhưng bến xe thành phố Phụng Hà không chịu đồng ý nên đành phải từ bỏ.

Bận rộn gần một tuần, việc bố trí đã hoàn thành, Diệp Mạn lên đường về nhà, kế tiếp chỉ cần đợi khách hàng tìm tới cửa.
« Chương TrướcChương Tiếp »