Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 80: Chị Đây Sống Lại Trước Khi Đổi Hôn

Chương 100

« Chương TrướcChương Tiếp »
Có gì cần nhắc nhở thì phóng viên Hùng cũng đã nhắc nhở rồi, anh ta không nói thêm gì nữa, đưa cô đến bộ phận quảng cáo trên tầng ba, chào hỏi người phụ trách rồi giới thiệu với Diệp Mạn: “Đây là bạn của tôi, Diệp Mạn, người huyện Trường Vĩnh… cô ấy có một số chuyện kinh doanh muốn tìm bộ phận quảng cáo của chúng ta để nói chuyện.”

Sau khi giới thiệu ngắn gọn, phóng viên Hùng đi xuống cầu thang, quay lại văn phòng của mình.

Công việc quảng cáo của "Khê Hóa Nhật Báo" không được tốt lắm, nhìn từ nhân viên đến văn phòng làm việc có thể thấy có đây chỉ một văn phòng rộng hơn mười mét vuông và hai nhân viên, người phụ trách là Đồ Đại Vĩ, người này hơn 30 tuổi, để ria mép cá trê và một thanh niên trẻ tuổi nữa tên là Tiểu Ngũ.

Đồ Đại Vĩ dẫn Diệp Mạn vào phòng làm việc, kêu Tiểu Ngũ đi rót trà, sau đó hỏi Diệp Mạn: “Cô Diệp thuộc đơn vị nào?”

Diệp Mạn sờ sờ mũi nói: “Anh Đồ, trước đây tôi là nhân viên của nhà máy sản xuất TV Hồng Tinh ở huyện Trường Vĩnh, gần đây tôi có cùng người mở một cửa hàng sửa chữa đồ gia dụng, bây giờ tôi muốn quảng cáo cửa hàng của chúng tôi, cũng không mất quá nhiều thời gian, chỉ cần một chỗ nhỏ như miếng đậu phụ nhỏ là được. Đây là nội dung quảng cáo do tôi tự làm, mời anh xem qua.”

Đồ Đại Vĩ nhìn thấy một tờ giấy Diệp Mạn đưa cho, trên đó chỉ có hai câu: Hãng TV Vĩnh Yên chuyên bán các loại linh kiện thiết bị gia dụng lâu đời, giá cả ưu đãi, một con ốc vít chỉ mất 5 mao tiền, địa chỉ...Thực sự rất đơn giản, không cần một chỗ có kích thước bằng lòng bàn tay đã có thể đưa được thông tin này lên báo.

“Vậy là xong sao?” Đồ Đại Vĩ có chút chán nản, còn tưởng rằng công ty nào tới thuê quảng cáo lớn, hóa ra chỉ là loại cá tôm nhỏ.

Diệp Mạn cười nói: “Đây là quảng cáo đầu tiên, trước mắt xem thử hiệu quả thế nào đã, nếu sau đó hiệu quả tăng cao hơn thì sẽ đầu tư nhiều hơn. Anh Đỗ, anh xem quảng cáo này giá bao nhiêu cho một lần phát hành?”

Đỗ Đại Vĩ hỏi Diệp Mạn: “Đối với vị trí có yêu cầu gì không?”

Diệp Mạn lắc đầu: “Không có, chỗ nào mà còn chỗ trống đều có thể nhét vào.”

Thật dễ nói chuyện, một cái quảng cáo nhỏ như này, hơn nữa lại còn là người quen của phóng viên Hùng, Đỗ Đại Vĩ suy nghĩ một chút nói: “Quảng cáo của các cô quá nhỏ, nên không phù hợp để đặt ở vị trí dễ thấy, vì vậy tôi sẽ giảm giá cho cô, bốn trăm đồng tiền một kỳ, cô xem thế nào?”

Bốn trăm đồng, ít hơn so với Diệp Mạn dự tính. Nhưng nghĩ đến lượng phát hành và giá cả hiện tại của "Khê Hóa Nhật Báo", thực ra, mức giá này lại không hề rẻ.

Nhưng Diệp Mạn không mặc cả, cô nói: “Được, nhưng trước tiên tôi sẽ trả một nửa số tiền đặt cọc, một nửa còn lại sẽ trả sau một tháng, anh xem được không? Cửa hàng của chúng tôi mới khai trương, làm gì cũng phải cần tiền, anh Đỗ giúp tôi châm chước một chút được không?”

Đỗ Đại Vĩ do dự một chút, đều là người địa phương cả, hòa thượng không chạy được nếu miếu đứng yên nên không có khả năng quỵt nợ, vì vậy anh ta đồng ý đáp: “Được, sau này nếu có việc cần, nhờ cô Diệp hãy ủng hộ tờ báo nhân dân Khê Hóa của chúng tôi nhiều nhé!”

“Nhất định rồi!” Diệp Mạn ký hợp đồng quảng cáo và đặt cọc 200 đồng, đồng ý rằng quảng cáo sẽ được đăng trên "Khê Hóa Nhật Báo" vào ngày mai.

Sau khi xong việc, cô rời tòa soạn báo, sáng hôm sau đến lấy mười tờ báo có quảng cáo, rồi ra bến xe lên xe đi đến tỉnh Phụng Hà.

Thành phố Khê Hóa chỉ là một thành phố cấp tỉnh, công nghiệp không phát triển, dân số nông nghiệp chiếm tỷ lệ lớn, vì vậy trong ngắn hạn, nếu chỉ dựa vào thị trường này thì rất khó để tiêu thụ được nhiều linh kiện, vì vậy nếu muốn số lượng tiêu thụ lớn thì phải đến trung tâm kinh tế của tỉnh, quy mô và dân số của thành phố đều gấp nhiều lần so với Khê Hóa.

Mặc dù Diệp Mạn chưa bao giờ lên thành phố, nhưng cô ước tính rằng chắc hẳn đã có rất nhiều cửa hàng sửa chữa thiết bị gia dụng ở đó. Bởi vì điều kiện kinh tế của người dân thành phố khá giả hơn, nên các thiết bị gia dụng như TV, quạt điện, máy giặt, tủ lạnh được phổ cập rộng rãi hơn so với các khu vực khác, đương nhiên các ngành dịch vụ liên quan cũng sẽ tự giác sinh ra.

Đây là một thị trường rộng lớn. Nếu linh kiện của họ có thể mở ra thị trường tại đây, thì làm gì phải lo không kiếm được tiền, đừng nói là 3.000 cái, thậm chí thêm 3.000 cái nữa, cũng không lo không bán được.

Tầm ba bốn giờ chiều, xe mới đến thành phố Phụng Hà, thời gian đã quá muộn, Diệp Mạn cũng không có thời gian đi tới các điểm mục tiêu, nên quyết định tìm một khách sạn bên cạnh bến xe, rồi thức cả đêm để viết tay một đống giấy tờ.
« Chương TrướcChương Tiếp »