“Em hai à, cậu cũng đừng trách tôi, tôi cũng là không còn cách nào khác, trẻ già lớn bé đều phải ăn cơm, tôi tới nhà cậu mượn lương thực, nhưng vợ cậu không chịu cho mượn, tôi cũng chỉ đành tự mình tìm.”
Vương Lan Anh nói rất tự tin, như thể nhà Hứa Đại Hải chính là kho lúa của nhà bà ta vậy.
Hứa Đại Hải tức giận cười một tiếng, còn có người không biết xấu hổ đến như vậy.
“Chị dâu à, chị thật đúng là không biết xấu hổ, Tú Chi nói trong nhà không có lương thực, còn muốn vào trong lục soát, dù trong nhà thực sự có lương thực, chị cũng không được phép cướp đoạt.”
Hứa Đại Hải nói khá to, làm cho không ít hàng xóm xung quanh đến xem chuyện.
Hiện tại mọi người đều gặp khó khăn, nhà nhà đều đói bụng, một ngày cũng chỉ một bữa cơm, chỉ mong có trận mưa ẩm đất, hoa màu tốt tươi, trồng trọt không còn khổ nữa.
Ai cũng đều muốn được ăn no, nhưng không mấy ai giống như Vương Lan Anh.
“Anh hai à, chúng ta đều là người một nhà, xương gãy còn nối với gân, cậu xem lời của cậu thật quá khách khí.”
Vương Lan Anh vừa nói vừa bảo con trai mình đẩy cửa, hôm nay bà ta quyết tâm vào được nhà Hứa Đại Hải, mang lương thực trở về.
Đương nhiên Lý Tú Chi và Hứa Đại Hải sẽ không cho bà ta vào cửa, nhưng bà ta mang theo quá nhiều người, có cả một người con trai trẻ tuổi cường tráng.
“Người đàn bà đanh đá này, ba ngày hai ngày lại đến ồn ào, làm cô sợ?”
Người đàn ông nửa nằm, nửa ngồi ở giường đất bên cạnh, bình tĩnh nhìn cô.
Biểu cảm trên khuôn mặt có chút ý vị sâu xa.
Tuy Lâm Vãn Vãn đang tránh trong phòng Hứa Luật Thanh, nhưng vẫn luôn quan sát mọi chuyện, trong lòng cô cũng thật hoang mang, cô biết chỉ cần cô ra ngoài, việc nhà họ Hứa dùng lương thực đổi vợ sẽ được chứng thực, nhưng nếu cô không ra khỏi cửa, có phải Vương Lan Anh sẽ cướp được hết lương thực trong nhà không.
“Không có, nhà ai không có những chuyện này…… Chuyện này có gì mà sợ.”
Bên ngoài truyền đến tiếng vang, hoá ra Vương Lan Anh không lấy được lương thực, chó cùng rứt giậu!
Lâm Vãn Vãn vươn nửa người nhìn ra, thì nhìn thấy Lý Tú Chi và Hứa Đại Hải bị đẩy ngã trên mặt đất, thậm chí hai người con của Vương Lan Anh còn muốn ra tay đánh người.
Nếu cô còn không đi ra, có thể hai vợ chồng già sẽ bị đánh mất!
Lâm Vãn Vãn nghĩ đến mẹ Hứa đã cho mình một cái bánh bột bắp, không chút do dự.
Cô từ phòng Hứa Luật Thanh bước ra, chạy tới phòng bếp xách ra một con dao sắc bén.
“Tôi xem ai dám động!”
Trên mặt Lâm Vãn Vãn mang theo sự hung ác, cô ở mạt thế trải qua nhiều chuyện máu tanh, tất nhiên không sợ hãi việc gϊếŧ người, nếu không phải vì dị năng còn chưa khôi phục, nhóm người này chưa chắc là đối thủ của cô.
“Đao không có mắt, các người thử đυ.ng đến bọn tôi hay đồ vật nhà tôi xem, cứ thử, liệu còn có thể toàn mạng trở về không.”
Vương Lan Anh bị cô hù dọa, đến nỗi không dám nhúc nhích, đứng yên tại chỗ, không dám đi dù chỉ một bước.
“Em hai, em nói xem đây là ý gì.”
Vương Lan Anh chỉ nghĩ đến lương thực, nhưng không muốn liên quan đến mạng người..
Nếu Lâm Vãn Vãn chỉ xách dao phay ra, thì thật ra bà ta cũng không sợ, nhưng thấy bộ dạng hung ác của Lâm Vãn Vãn, lại bị hù dọa
Ngay cả cha mẹ Hứa Đại Hải cũng không biết, có con dâu như vậy, là phúc hay là họa.
“Chị dâu, tôi khuyên chị vẫn là nhanh trở về, bằng không cũng đừng trách chúng tôi trở mặt coi như không quen biết.”
Tuy rằng Hứa Đại Hải lo lắng cho Lâm Vãn Vãn, nhưng hiện tại đây không phải lúc để nói chuyện riêng, trước mắt phải đuổi bọn người Vương Lan Anh khỏi đây đã.
Không chỉ mỗi Vương Lan Anh không dám ra tay, mà các con bà ta cũng không dám tiến lên, cơm đều không ăn được, nếu thật sự bị thương, cũng không có tiền trị thương, chỉ có thể dựa vào ý trời.