Vốn dĩ hai người này vô cùng thành thật, sao bây giờ lại đến nông nỗi này.
Vương Quế Cầm lắc đầu, lại thầm nghĩ: Chuyện ăn uống nhà mình còn chưa lo xong, chỗ nào còn có lòng quan tâm chuyện người khác.
Lý Mai Hoa không biết suy nghĩ của Vương Quế Cầm, cho dù biết, cô ấy cũng sẽ rất biết ơn Vương Quế Cầm chạy lại thông báo với mình.
Một tay cô ấy cầm chiếc rổ nhỏ, tay còn lại đỡ lấy đứa bé sau lưng, chạy đến đại đội của thôn.
Trong lòng Lý Mai Hoa cầu xin đủ thứ thần thánh, chỉ cầu cho Tạ Gia Minh có thể bình an vô sự, nếu Tạ Gia Minh xảy ra chuyện gì, cô ấy với con làm sao có thể sống nổi!
Lúc này Hứa Luật Thanh và Lâm Vãn Vãn cũng vừa đến đại đội của thôn.
Hứa Luật Thanh đích thân tới đây, chắc chắn không phải là chuyện nhỏ.
Bí thư chi bộ cũng có nghe qua chuyện của Hứa Luật Thanh, cũng biết đã lâu anh không ra ngoài, nhưng hôm nay đặc biệt tự mình đẩy xe lăn đến, đây là lần đầu tiên.
“Luật Thanh, chuyện gì đang xảy ra? Nhanh bỏ người xuống, sức lực của vợ cháu đúng là không nhỏ.”
Bí thư chi bộ thôn nhìn Lâm Vãn Vãn, cảm thấy mắt nhìn người của Lý Tú Chi cũng thật độc, có thể tìm được một người con dâu thích hợp đến như vậy.
“Chú Đức, hai người này hôm qua nửa đêm tới nhà của cháu trộm đồ, bị bắt tại trận, cháu nghĩ nếu không báo cho chú mà trực tiếp gọi cảnh sát thì không thích hợp, cho nên cháu mang bọn họ đến đây.”
Trong lời nói của Hứa Luật Thanh vẫn ngầm mang ý muốn báo cảnh sát, chuyện này làm cho Tạ Gia Minh hoàn toàn không còn hi vọng, gã không có cách nào suy nghĩ đến chuyện may ra Hứa Luật Thanh sẽ tha cho mình nữa.
Lý Mai Hoa đẩy cửa bước vào thì nghe thấy được lời này, cô ấy không nhịn được mà òa khóc, chạy tới.
“Tạ Gia Minh, tên chết tiệt, tôi vì cái gia đình này mà biến thành bộ dạng không ra người, vậy mà anh lại làm ra chuyện trái với đạo đức lương tâm như vậy, anh bảo hai mẹ con tôi phải sống làm sao.”
Lý Mai Hoa bổ nhào vào người Tạ Gia Minh, không ngừng đánh gã ta, cô ấy không nghĩ tới Tạ Gia Minh sẽ làm ra chuyện như vậy.
"Mai Hoa, đừng khóc, anh cũng là nhất thời hồ đồ, thấy em và con bị đói, anh không có biện pháp nào khác, là một người đàn ông, tận mắt chứng kiến vợ con mình chịu đói, anh thật sự bất lực!”
Tạ Gia Minh hận không thể đấm chết mình của ngày hôm qua, thật sự không nên cô ấym tư trộm cắp, nếu không gã ta cũng sẽ không làm cho vợ mình khóc đến như vậy.
“Tạ Gia Minh, hôm nay tôi nói cho anh biết, dù anh có thành công, tôi với con có đói chết cũng sẽ không ăn đồ mà anh mang về.”
Lý Mai Hoa nghe thấy Tạ Gia Minh nói vì cô ấy và con mà làm chuyện này, cả người đều bộc phát lửa giận.
"Tôi không có xúi giục anh đi trộm cắp, lúc anh đi, có nghĩ tới, nếu bị bắt được, tôi và con về sau ở trong thôn còn có thể ngẩng cao đầu mà sống được hay không, nếu như anh còn dám lấy lời này làm cớ, xin lỗi, chúng ta không thể tiếp tục sống với nhau được nữa.”
Lý Mai Hoa cũng không phải là người dăm ba câu nói là có thể dỗ dành được, vì để đỡ đần gia đình, cô ấy đã phải bế con ra ruộng đào rau dại, có thể thấy cô ấy là một người chịu khổ được.
“Mai Hoa , anh sai rồi, anh thật sự biết sai rồi, em đừng nóng giận.”
Lúc này Tạ Gia Minh không dám viện thêm lý do gì nữa, gã ta nghĩ tới vợ con, nhưng đa phần là nghĩ cho mình, không muốn khổ thêm nữa, mỗi ngày chỉ ăn rau dại, gã thật sự chịu đủ rồi.
"Là anh bị ma quỷ ám, lầm đường lạc lối, anh sẽ sửa đổi, cũng không dám nữa.”
Tạ Gia Minh thật sự hối hận, gã ta không nên bởi vì nhất thời tham lam mà làm ra chuyện không thể cứu vãn như vậy.
“Chú Đức, Luật thanh, các người muốn xử lý người này như thế nào đều được, tôi không cầu xin, chỉ mong hai người đừng truyền chuyện này ra bên ngoài được không?”
Lời đồn có thể gϊếŧ người, Lý Mai Hoa còn có một đứa con phải nuôi, còn muốn sống tiếp.