Hứa Luật Thanh và Lâm Vãn Vãn ở chung rất tự nhiên, anh để cô đẩy đến bàn cơm, cũng không biểu hiện sự kháng cự.
Lý Tú Chi ngày càng cảm thấy cưới cô con dâu này là lựa chọn đúng đắn, mặc kệ Lâm Vãn Vãn làm việc thế nào, tính tình như thế nào, ít nhất đối xử thật lòng với con trai bà.
“Nhanh lên nhanh lên, canh cá sắp nguội rồi, phải uống lúc còn nóng mới ngon.”
Lý Tú Chi không hỏi nhiều, mà gọi hai đứa nhỏ đến uống canh.
Hứa Luật Thanh cũng không vội, bưng bát canh cá lên, từ từ uống.
Nhưng Lâm Vãn Vãn thì lại sốt ruột chỉ có thể liếc trộm Hứa Luật Thanh, chờ anh mở miệng.
Xem như hai người già đã thương lượng xong, ăn ý không nhắc đến việc cô ra sông bắt cá, cũng không nhắc tới ba con cá mới được bỏ vào trong thùng.
“Vãn Vãn, hôm nay canh cá không ngon sao?”
Lý Tú Chi nhìn thấy Lâm Vãn Vãn ngồi im trên băng ghế giống như bị đóng đinh, ngồi không yên được, cứ nhìn về phía Hứa Luật Thanh, cho nên mở miệng hỏi.
Hôm qua lúc Lâm Vãn Vãn uống canh cá này, đã ăn rất ngấu nghiến, khen lấy khen để , chỗ nào nuốt không trôi giống như hôm nay.
“Mẹ, không có chuyện gì, là vấn đề của con.”
Lâm Vãn Vãn lắc đầu liên tục, cô không ngốc, sao có thể nói canh cá mà Lý Tú Chi làm không ngon.
Chưa kể Lý Tú Chi ngày nào cũng đi sớm về muộn, chỉ để giải quyết vấn đề bữa ăn cho gia đình. Ngay cả hai bữa một ngày cũng là bà nấu, Lâm Vãn Vãn hoàn toàn không làm gì cả.
“Con có chuyện này muốn nói với cha mẹ, con cũng biết chuyện này là lỗi của con, cha mẹ muốn mắng hay đánh con, con đều chấp nhận, dù sao cũng là do con không nghe lời khuyên bảo của cha mẹ, cứ nhất định đòi theo ý mình.”
Lâm Vãn Vãn thấp thỏm nói, cho dù Hứa Luật Thanh không trách cô, vừa rồi anh cũng không nói, nhưng cô thật sự cảm thấy bản thân đã làm sai, lương tâm không cho phép cô giấu diếm nữa.
Hứa Luật Thanh vốn dĩ không định nói lúc này, nhưng Lâm Vãn Vãn lại không nhịn được nói ra.
“Mẹ, còn đã nói chuyện Vãn Vãn xuống sông bắt cá, là con đồng ý. Chẳng qua hôm nay có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, khi Vãn Vãn đẩy con về nhà, đã bị Vương Gia Tường bắt gặp, là người ở phía tây của thôn mình, gã theo chúng con về nhà, rồi khi Vãn Vãn ra ngoài, gã cũng đã lén theo sau, muốn cướp lấy giỏ cá, tuy rằng cá không bị cướp đi, nhưng gã cũng đã biết nhà chúng ta không thiếu lương thực.”
Hứa Luật Thanh không định để cho Lâm Vãn Vãn tự mình nói, rốt cuộc chuyện này do anh nói thì sẽ tốt hơn.
“Tôi đã nói đứa trẻ kia không phải là một đứa trẻ tốt, trước đây nó không có công việc gì, cũng chả chịu nghiêm túc giúp đỡ cha mẹ, chỉ biết chạy lung tung khắp nơi phá phách, hiện giờ xem ra là một đứa không biết an phận.”
Lý Tú Chi đập chiếc đũa xuống bàn, không khách khí nói.
“Vãn Vãn, con có bị thương ở đâu không, nếu nó dám bắt nạt con, mẹ sẽ nđi gặp nó, xem nó giải thích với mẹ như thế nào.”
Lý Tú Chi không hỏi gì khác, trái lại bà chỉ quan tâm đến việc Lâm Vãn Vãn có bị thương hay không, chuyện này làm cho Lâm Vãn Vãn cảm thấy rất xúc động.
“Mẹ, con không sao, gã không bắt nạt được con.”
Lâm Vãn Vãn lắc đầu, với khả năng của Vương Gia Tường, chỉ có ba chiêu, cô đã dễ dàng đánh gục gã.
“Chỉ là gã đã biết gia đình chúng ta có lương thực, khẳng định nhìn chằm chằm nhà chúng ta, về sau sợ là sẽ gặp phiền phức.”
Lâm Vãn Vãn hơi cúi đầu, cô không dám ngẩng đầu nhìn Lý Tú Chi, cho dù là cô cảm động trước thái độ của Lý Tú Chi, nhưng cô vẫn cảm thấy rất có lỗi.
“Chuyện đó có là vấn đề gì, Vương Lan Anh ngày nào cũng đến nhà chúng ta làm phiền, những người hàng xóm khác cũng có lời bàn tán trong lòng, chỉ là hiện tại bọn họ đang lo gia đình mình, bởi vậy cũng không ai tới hỏi.”
Lý Tú Chi giả vờ như không quan tâm, bà nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Vãn Vãn như vậy, sao có thể đành lòng trách mắng cô.