Lâm Vãn Vãn không biết suy nghĩ của cha mẹ, cô vội vàng chạy về nhà họ Hứa, lúc này mặt trời đã lặn hẳn, trời đã tối sầm rồi.
“Vãn Vãn, con về rồi, sao con về muộn thế.”
Lý Tú Chi về nhà, bà biết được con trai và con dâu đã cùng nhau đi bắt cá, trong lòng vô cùng tức giận nhưng bà cũng biết Lâm Vãn Vãn đi bắt cá, người được thơm lây chính là nhà bọn họ.
Lâm Vãn Vãn muốn mang cá về cho nhà mẹ đẻ, tất nhiên bà sẽ không ngăn cản.
“Mẹ nghe Hứa Luật Thanh nói con về nhà mẹ đẻ, không biết khi nào sẽ trở về, thấy trời tối rồi mà con vẫn chưa về, mẹ sợ rằng đã có chuyện gì xảy ra với con, đang muốn nhờ cha đến đón con.”
Lý Tú Chi thực sự lo lắng cho Lâm Vãn Vãn, nhưng không phải sợ cô không quay trở lại, cô là con gái đi đêm một mình, dù là lúc không thiếu lương thực, cũng thật sự không an toàn.
“Mẹ, con không có bị gì cả, con chỉ nói nhiều mấy cây, chậm trễ thời gian, để cho mẹ và cha lo lắng, con xin lỗi.”
Lâm Vãn Vãn cũng không định nói cho Lý Tú Chi biết những chuyện đã xảy ra trên đường.
Nhưng cô cũng định tự mình gánh vác, mà là muốn hỏi ý kiến của Hứa Luật Thanh.
“Lần sau con sẽ không như vậy nữa, nhất định sẽ trở về sớm, không để cha mẹ phải lo lắng.”
Lâm Vãn Vãn chân thành xin lỗi, còn không quên bảo đảm, chuyện này làm cho Lý Tú Chi cũng an tâm hơn phần nào.
“Mẹ không trách con về muộn, chỉ là rất lo lắng cho con, nếu lần sau con muốn đi, thì đi vào sáng sớm, nhà mình không sợ người khác nói.
Lý Tú Chi kéo cô vào nhà.
“Cơm nước đều đã chuẩn bị xong, để trong nồi cho nóng, đưa giỏ cho mẹ, rửa tay rồi đến phòng gọi Luật Thanh xuống ăn cơm đi, mẹ và cha con đi dọn cơm.”
Lý Tú Chi dặn dò vài câu, bà biết nhất định con trai cũng có lời muốn nói với Lâm Vãn Vãn.
“Vâng, con đi ngay.”
Lâm Vãn Vãn thả giỏ sau lưng đưa cho Lý Tú Chi, rửa tay xong thì cô đi đến phòng tìm Hứa Luật Thanh.
“Tôi đã về, trên đường gặp một chút chuyện nên mới về muộn.”
Lâm Vãn Vãn không để ý đến tâm trạng bất thường của Hứa Luật Thanh, cô bước đến gần anh, nói chuyện rất bình thường.
Hiện tại, Hứa Luật Thanh đã chịu sử dụng xe lăn, nên cũng không cần dựa vào Lâm Vãn Vãn để xuống giường, hiện giờ cũng không cả ngày nằm trên giường, mà là đang ngồi trên ban xem sách.
Hứa Luật Thanh nghe thấy lời này của cô, động tác lật sách dừng một chút, “Có chuyện gì xảy ra.”
Lâm Vãn Vãn nghe thấy anh hỏi, cũng có tinh thần hơn, bắt đầu kể lại đầu đuôi câu chuyện một cách sinh động.
“Tôi nghĩ người đó đã nhìn thấy chúng ta từ sông đi về, cho nên mới theo dõi chúng ta, tôi ra cửa không được bao lâu thì phát hiện gã đang đi theo mình, tôi đánh anh ra một trận, có lẽ gã sẽ thành thật lại, nhưng chúng ta vẫn cần chú ý cảnh giác hơn, đỡ phải bị người khác tính kế.”
Lâm Vãn Vãn cũng không ngốc, cô sẽ không hoàn toàn tin vào lời thay đổi của Vương Gia Tường.
“Tôi hỏi tên của gã, gã nói tên là Vương Gia Tường, sống phía tây thôn.”
Hứa Luật Thanh có chút ấn tượng đối với người này, rốt cuộc tuổi tác bọn họ gần nhau, tuy rằng nhà cách xa, nhưng ở cùng thôn đều quen biết, dù dù đã nhiều năm không gặp, nhưng anh biết có một người như vậy.
“Vương Gia Tường thích trộm cắp, không phải là người thành thật, gã bị đánh, vì chạy thoát, có thể nói mấy lời đảm bảo nhưng cũng không thể tin tưởng, rốt cuộc chuyện cô có cá, gã đã biết.”
Hứa Luật Thanh không phải cố ý nghĩ đến chiều hướng xấu, nhưng con người rất khó đoán, thời buổi này đã khác xưa, dù là người lương thiện nhưng nếu biết nhà ai có lương thực, còn có thể ăn cả hải sản, đều sẽ nảy sinh ghen ghét.