Lâm Vãn Vãn mang theo giỏ, đẩy Hứa Luật Thanh đi ra ngoài.
Lúc họ đi thì trời cũng sắp tối muộn, cũng không còn nhiều người, huống chi là ra sông.
"Tôi nói thật, anh không cần đi cùng tôi ra ngoài, tôi biết tự bảo vệ bản thân, nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ nhanh chóng quay trở về nhà.”
Lâm Vãn Vãn cảm thấy mình như một đứa trẻ bị người lớn quản lý, cô chưa bao giờ trải qua, cảm giác rất mới mẻ. Nhưng đối với Hứa Luật Thanh thì cô lại mạnh miệng.
“Tôi không đi với cô, tôi chỉ muốn giám sát cô.”
Hứa Luật Thanh lạnh lùng nói, cho dù dựa vào người khác đưa đi ra ngoài cũng không có sắc mặt tốt.
“Anh nói như vậy giống như tôi là một đứa trẻ phản nghịch, tôi đã thành niên rồi..”
Lâm Vãn Vãn bĩu môi bất mãn nói, trên pháp luật, hai người bọn họ còn là vợ chồng đó.
“Tất nhiên tôi biết cô đã thành niên, bằng không tôi đã phạm pháp rồi.”
Hứa Luật Thanh bật cười, tâm trạng của anh rõ ràng không tốt, nhưng khi nghe cô nói vậy, có chút nghẹn cười.
Lâm Vãn Vãn không thèm để ý đến lời anh nữa, đẩy anh đi về phía trước.
“Quả thật, tôi cảm thấy mẹ có thể ra bờ sông hái rau dại, bên này có rất nhiều, hơn nữa ngoài bờ sông còn rau dền, chỉ là nếu không cẩn thận, rất dễ bị trượt chân rơi xuống sông.”
Lâm Vãn Vãn và Lý Tú Chi đào cả một buổi sáng nhưng chẳng được bao nhiêu, nhưng ở bờ sông này lại có nhiều thứ rau dại không dễ thấy này.
“Lát nữa, chúng ta mang ít rau dại kia về đi, bỏ vào canh cá hầm uống, khẳng định rất là ngon.”
Lâm Vãn Vãn nhắc tới canh cá, cảm thấy có chút thèm, cũng bắt đầu nhớ lại hương vị tối hôm qua, món canh còn sót lại hôm nay chỉ toàn vị đắng của rễ rau dại.
“Chú ý an toàn là được, những chuyện khác đều tùy ý cô.”
Hứa Luật Thanh không thể quản được cô, chỉ có thể dặn dò cô chú ý an toàn.
“Yên tâm đi, tôi đứng rất vững trong sông.”
Lâm Vãn Vãn vỗ ngực đảm bảo, với cô, dòng sông chảy xiết này thật sự không là gì, dù dòng nước chảy rất xiết, nhưng ở mạt thế, có nhiều vật bị biến dị kì quái, chỉ một con sông bình thường cũng ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm.
Hứa Luật Thanh không quá tin tưởng cô, có vẻ cô gái này rất khác so với những cô gái khác, nếu là những người khác, họ đều sẽ mong được khen thưởng, cô cô thì liều mạng đi đến sông bắt cá, còn cười hì hì nói không có việc gì.
Nếu chuyện này cứ tiếp tục, người trong nhà đều quen với việc cô mạo hiểm tính mạng để tìm thức ăn, vậy còn ai sẽ quan tâm đến an nguy của cô?
Hứa Luật Thanh nghĩ như vậy là oan uổng cô rồi.
Lâm Vãn Vãn thực sự không ngốc, cô sẵn sàng hi sinh vì gia đình này, là vì Lý Tú Chi thực sự đối xử rất tốt với cô.
Mới ngày đầu tiên vào cửa, bà đã cho cô ăn bánh ngô, hôm nay khi thấy chân của cô bị khó chịu, bà còn xoa bóp cho cô, điều đó đều là những chuyện mà Lâm Vãn Vãn chưa bao giờ cảm nhận được.
Lâm Vãn Vãn ra sông bắt cá, cũng không phải là việc gì quá khó, cô không ngại trả ơn cho Lý Tú chi bằng cách này.
“Anh ở trên đây trông chừng giỏ cá, tôi xuống sông bắt cá, bắt được sẽ ném cá vào giỏ.”
Lâm Vãn Vãn để Hứa Luật Thanh ở một vị trí an toàn, không cách cô quá xa, rồi trực tiếp xuống sông bắt cá.
Nước sông chảy xiết, lại có nhiều phù sa, nhìn thoáng qua khó có thể nhìn thấy cá ở đâu, phải thật chú ý quan sát các gợn sóng trên mặt nước, mới có thể xác định đúng vị trí của cá.
Lâm Vãn Vãn nín thở đợi một lúc, cuối cùng cũng hành động, tốc độ của cô rất nhanh, chẳng mấy chốc đã bắt được một con cá, con cá trong tay cô cứ vùng vẫy, lắc lư muốn thoát ra, nhưng bị cô giữ chặt, cô cầm cá đi đến chỗ Hứa Luật Thanh,
“Anh xem, tôi có phải rất lợi hại hay không.”
Lâm Vãn Vãn nở nụ cười trên môi, nhìn anh nói.