Sau khi cả nhà ăn tối xong, từng người đều có công việc của mình.
Lý Tú Chi cũng không yêu cầu Vương Vãn Vãn cùng bà đi đào rau dại nữa, vì vậy cô trốn vào phòng bếp, nói là đốn củi, thật ra là muốn xem thử mình đã có thể tiến vào không gian hay chưa.
Có lẽ là đã dần thích nghi với cơ thể này, cô mơ hồ cảm thấy trong cơ thể có một dòng năng lượng đang chảy, tuy không rõ ràng nhưng đó là một tín hiệu đáng mừng.
Đôi mắt to tròn của Lâm Vãn Vãn nhìn ngó xung quanh, xác định không có ai trở về, lúc này cô mới đóng cửa phòng bếp lại, tập trung sức lực, cố gắng sử dụng dị năng không gian của mình.
Cô cảm thấy dị năng của cô thực sự đang hồi phục, một lúc sau Lâm Vãn Vãn biến mất khỏi nhà bếp xuất hiện giữa một vườn cây ăn quả, đây là nơi yêu thích của cô, mỗi khi bước vào không gian, đều xuất hiện ở chỗ này.
Bởi vì không biết nấu ăn, cho nên vườn cây ăn quả này trở thành thiên đường của cô.
Lâm Vãn Vãn theo thói quen hái một quả táo trên cây, lau lên quần áo, cắn một miếng, trái cây vẫn thơm ngon như trước, vị chua chua ngọt ngọt lập tức tràn đầy trong miệng, cảm giác này đã lâu cô không được tận hưởng, làm cô không khỏi nheo hai mắt lại, nức nở khen ngon.
Lâm Vãn Vãn chọn một quả táo khác, cô vừa ăn vừa đi vào trong rừng sâu.
Khi cô 16 tuổi, có làm một cái phòng chứa đồ ở trong không gian này, không cần dùng đến dị năng để duy trì, có thể cầm ra rất nhiều đồ vật.
Một ít tinh thể hạch thể chưa hấp thụ xong và một ít thứ tốt Lâm Vãn Vãn đều cất ở đây.
Lúc đó, cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy mang theo nhiều đồ vật trên người rất dễ thu hút sự chú ý của người khác, cũng rất bất tiện, chi bằng đặt trong không gian.
Bây giờ lại tiện nghi cho cô, chỉ cần hấp thụ nhiều tinh thể thì không cần lo lắng dị năng của cô không thể khôi phục được.
Dị năng không gian rất khác so với các dị năng khác, nó không cần phải dựa vào tinh thể để thăng cấp, ở trong mấy loại ăn quả trái cây không gian đều có năng lượng, như vậy có thể giúp cô tiếp tục duy trì vận chuyển, đây là điều Lâm Vãn Vãn ngẫu nhiên phát hiện ra.
Trước kia, cô cũng phải liều mạng đi đánh thực vật biến dị, tìm kiếm tinh thể để duy trì dị năng, nhưng từ khi tìm được cây ăn quả này, thì việc duy trì dị năng của cô trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Đi vào nơi cất trữ, Lâm Vãn Vãn liên tục tìm kiếm những tinh thể mà trước đây cô đã cất giữ, cô không dám ở trong không gian lâu, bởi vì sợ bị phát hiện, chỉ có thể nhanh chóng tìm được tinh thể, mang ra ngoài, chờ buổi tối đêm khuya tĩnh lặng thì mới chậm rãi hấp thu.
“Thật kỳ lạ, nhớ là đã để nó ở đây mà.”
Lâm Vãn Vãn có chút sốt ruột, nhưng vì muốn mau chóng khôi phục được dị năng, cô vẫn tiếp tục tìm kiếm, lục tung hết hộp lớn rồi tới hộp nhỏ, khó lắm Lâm Vãn Vãn mới tìm thấy một hộp đựng tinh thể đặt ở góc khuất và một túi hạch thể, số lượng này cũng đủ để Lâm Vãn Vãn dùng trong một khoảng thời gian.
Lâm Vãn Vãn lấy một vài viên tinh thể, rồi rời khỏi không gian, ăn xong hai quả táo, cô cảm thấy dễ chịu hơn hẳn, đáng tiếc, hiện tại cô không thể lấy những thứ này ra, nếu có thể thì nhà bọn họ sẽ có thể thay đổi khẩu vị.
Lâm Vãn Vãn đi đi lại lại một hồi lâu, rồi mới đi đến phòng của Hứa Luật Thanh, cô định ra sông xem thử.
Nếu con sông đó không khô hạn, dù dòng nước chảy xiết cũng không phải vấn đề lớn.
Lúc này, mọi người còn có thể đào được rễ rau dại, miễn cưỡng sống tạm, cho nên mọi người cũng không dám mạo hiểm ra sông, nhưng một khi rau dại không còn để đào nữa, chính là lúc mọi người sẽ vì thức ăn mà dám liều cả tính mạng.
Lâm Vãn Vãn vẫn muốn trước khi đám người kia chú ý đến cá trong sông bắt thêm một vài con cá nuôi ở nhà , cũng thả vào trong không gian, còn có nhà mẹ cô nữa, cũng không thể quên được.
Nhà họ Lâm bây giờ cũng còn một túi bột ngô và hai con cá do Lâm Vãn Vãn đưa đến, nên gần đây cũng không cần lo lắng về vấn đề lương thực, Lâm Vãn Vãn biết tình hình mẹ đẻ cũng không lo lắng lắm, chỉ là phải sớm có kế hoạch về sau.