“Ai, tới, đây là nhà mẹ, Nhị Nữu.”
Mẹ Lâm có chút co quắp, bà ấy đẩy Lâm Vãn Vãn một phen, nhỏ giọng nói.
“Nhị Nữu, gọi mẹ.”
Tuy rằng lúc nãy Lâm Vãn Vãn có ăn một chén cháo bột ngô, nhưng rốt cuộc đều là nước, lại đi đường xa như vậy, hiện giờ không có sức lực, giọng nói cũng không lớn, nhưng tốt xấu vẫn kêu một tiếng: “Mẹ.”
“Ai, con ngoan, vào đi.”
Mẹ Hứa thu hồi lại ánh mắt đánh giá, gật đầu, trên gương mặt nghiêm túc lộ ra chút ý cười, bà nhanh chóng kéo Lâm Vãn Vãn vào bên trong, giống như chậm một giây, mẹ Lâm sẽ hối hận vậy.
Mẹ Lâm thấy nhà họ Hứa nhận con gái, trong lòng vẫn có chút không nỡ, bà ấy nhìn Lâm Vãn Vãn, hận không thể cắn răng mang cô về nhà, nhưng không được!
"Vậy sui gia, tôi về trước đây.”
Mẹ Lâm vô ý thức nắm lấy góc áo, bà ấy há miệng muốn nói cái gì đó với Lâm Vãn Vãn nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Bà ấy biết không nên lấy con gái đổi lương thực, trong lòng tràn đầy áy náy.
"Được, tôi đây không tiễn."
Mẹ Hứa sợ bà ấy ở lâu sẽ hối hận, cũng không giữ mẹ Lâm lại.
Mẹ Lâm nện bước chân trầm trọng đi ra, gian nan đi về phía trước, thường thường quay đầu lại nhìn Lâm Vãn Vãn một cái.
Lâm Vãn Vãn nhìn bóng dáng của mẹ, không khỏi sinh ra một tia bi thương.
Nhưng hiện giờ thân thể của cô rất yếu, không có cách nào sử dụng dị năng, trong không gian của cô cũng không có lương thực gì.
Chỉ có thể chờ về sau chậm rãi khôi phục, cũng may trong nhà còn có túi bột ngô, có thể kiên trì một đoạn thời gian.
Mẹ Hứa thấy Lâm Vãn Vãn lưu luyến đứng đó, vội vàng dẫn cô vào nhà.
Tuy rằng Lâm Vãn Vãn đã ăn chào bột ngô, nhưng toàn là nước, lại đi đường xa như vậy, còn chưa đến giờ ăn cơm, mẹ Hứa thấy tội nghiệp vẫn cầm ra nửa cái bánh bột ngô cho cô.
“Đừng sợ, về sau đây là nhà của con, ăn trước chút đồ ăn, chút nữa mẹ dẫn con đi gặp Luật Thanh.”
Tuy nửa cái bánh bột ngô không đáng tiền, nhưng ngay lúc này mẹ Hứa có thể lấy ra cho cô, vẫn làm cho Lâm Vãn Vãn cảm nhận được ấm áp.
“Vâng.” Lâm Vãn Vãn nhai một ngụm bánh ngô, vậy mà cảm thấy vô cùng ngon.
Ăn xong bánh ngô, mẹ Hứa lập tức dẫn cô đi đến phòng Hứa Luật Thanh.
“Chắc mẹ con đã nói chân Luật Thanh không tốt, về sau vẫn nhờ con chăm sóc nhiều một chút.”
Nếu không phải hai vợ chồng già bọn họ tuổi lớn, chân của con trai lại không tốt, bọn họ cũng sẽ không vội vàng mua con dâu vào lúc này.
“Con đã biết.”
Lâm Vãn Vãn nhỏ giọng đáp lời, cô vào cửa đã bắt đầu đánh giá cái nhà này, nhìn qua tốt hơn nhà họ Lâm.