Nhìn mặt trời càng lúc càng lên cao, cái bụng vốn đã đói của Lâm Vãn Vãn lại réo lên, cô không nghĩ lại không có cơm sáng để ăn.
Lâm Vãn Vãn dùng cái xẻng nhỏ chống đỡ trên mặt đất, cô khẽ nhúc nhích, chân bị tê rồi, cảm giác như có vô số con bọ nhỏ đang bò trên chân cô, chắc do nãy giờ cô ngồi xổm đào rau dại quá lâu.
Có lẽ cảm thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, Lý Tú Chi quay trở lại tìm cô.
"Vãn Vãn, chúng ta đi thôi, về nhà nấu cơm.”
Lâm Vãn Vãn ngẩng đầu nhìn Lý Tú chi bằng ánh mắt có vẻ đau khổ.
“Trời ơi, con bị sao vậy Vãn Vãn.”
Lý Tú Chi không biết đứa nhỏ này bị làm sao, chỉ mới không để ý một chốc lát sao vẻ mặt lại khó coi như vậy.
“Mẹ, mẹ chờ con một chút, chân của con bị tê, con đứng không nổi.”
Lâm Vãn Vãn không đứng dậy được, cô ngồi xổm trên mặt đất với vẻ mặt phức tạp.
Lý Tú Chi không ngờ đến lý do như vậy, đột nhiên bật cười.
“Đứa nhỏ này thật là, mệt thì đứng lên vận động, ngồi xổm lâu cho chân tê làm gì.”
Lý Tú Chi ngồi xuống bên cạnh Lâm Vãn Vãn, đặt cái giỏ nhỏ xuống, xoa bóp chân cho cô.
“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”
Lâm Vãn Vãn nhìn Lý Tú Chi, theo bản năng, lùi về sau một chút, cô không quen để người khác chạm vào cô, huống chi hiện tại là lúc cô đang yếu nhất.
Lý Tú Chi không để ý đến phản ứng của cô, cười giải thích.
“Chân con không phải bị tê sao? Mẹ xoa bóp cho con, rồi về nhà, nếu chờ đến khi con tự khỏi, còn phải chờ một hồi lâu, như vậy sẽ vô cùng khó chịu.”
Nghe được lời này, Lâm Vãn Vãn vô cùng xúc động, lúc trước cô chưa bao giờ được quan tâm chăm sóc như thế , nhưng từ khi đến nhà họ Hứa, Lý Tú Chi vẫn luôn đối xử tốt với côm
Mắt Lâm Vãn Vãn có chút nóng lên, cô khịt khịt mũi, nhẹ giọng cảm ơn.
“Mẹ, con cảm ơn mẹ nhiều.”
“Đứa nhỏ ngốc này, con đang nói bậy bạ gì thế, mẹ là mẹ của con, người một nhà sẽ không nói những lời khách sáo như vậy.”
Lý Tú Chi đỡ cô chậm rãi ngồi dưới đất, cũng không ngẩng đầu lên, vẫn nghiêm túc xoa bóp chân cho cô.
Có lẽ khi bà còn trẻ, bà cũng thường ngồi xổm, lại có kinh nghiệm, xoa bóp rất thành thục, kỹ thuật rất tốt, cũng không làm cho Lâm Vãn Vãn cảm thấy quá khó chịu.
Lý Tú Chi xoa bóp một hồi, cảm giác tê dại trên chân Lâm Vãn Vãn đã bắt đầu biến mất, khi Lý Tú Chi dừng tay, Lâm Vãn Vãn thử cử động chân mình, quả thật cảm giác tê dại đã không còn nữa.
“Mẹ, mẹ thật lợi hại.”
Lâm Vãn Vãn kinh ngạc nhìn Lý Tú Chi, cô đứng lên đi qua đi lại, hầu như không còn cảm thấy khó chịu nữa.
“Không sao là tốt, chúng ta về nhà thôi.”
Lý Tú chi cầm theo rổ đứng lên, hôm nay bà đào cũng được rất nhiều rễ rau dại, tuy rằng Lâm Vãn Vãn không đào được bao nhiêu, nhưng cộng tất cả lại với nhau cũng được rất nhiều, với lại hôm qua còn có nồi canh cá thừa lại, thêm một ít nước rồi nấu lên, buổi trưa hôm nay bọn họ có thể có một bữa ăn no.
Lâm Vãn Vãn ngoan ngoãn đi theo Lý Tú Chi về nhà.
“Vãn Vãn, con phải nhỡ kỹ, về sau, ở bên ngoài đừng nên nói chuyện nhiều, nếu có người nhận ra con, con cũng coi như không biết, lúc này, nói không chừng sẽ gặp phải những người có ý đồ không tốt.”
Lý Tú Chi vào nhà mới nói những lời này với Lâm Vãn Vãn, ở bên ngoài hầu như bà không nói nhiều, hôm nay là lần đầu tiên bà đưa Lâm Vãn Vãn ra ngoài, nên mới nhiều lời dặn dò như vậy.
“Con nhìn Vương Lan Anh xem, cũng là người một nhà nhưng lại có lòng dạ, ý đồ xấu với nhà chúng ta, huống chi là người ngoài.”
Lâm Vãn Vãn nghe được lời này của Lý Tú Chi, cũng cản thấy đồng ý, mặc dù cô chưa từng trải qua chuyện như vậy, nhưng cô cảm nhận được, những ngày qua mọi người đều đang liều mạng để tồn tại, đến mức không tiếc bất kỳ thủ đoạn nào.