“Em dâu, lời này của cô sai rồi, cô gái nhỏ có chút tính tình cũng bình thường, tôi nghĩ cháu dâu cũng không tệ đến như vậy”
Vương Lan Anh cười nói, hình như bà ta đã quên chuyện mình từng làm, đã từng bị Lâm Vãn Vãn cầm dao đuổi ra khỏi nhà, bộ dạng lúc này không biết xấu hổ, thật sự làm người ta chán ghét.
“Em dâu, mắt nhìn người của cô thật không tốt, tuy cháu dâu có gầy một chút, nhưng vẫn khá gọn gàng, lại có đôi mắt to, làm ai ai cũng thích.”
Lời này của Vương Lan Anh hơi có chút ghen tị, tuy rằng bà ta có hai người con dâu đều rất ngoan ngoãn, biết nghe lời, cũng rất hiếu thuận bà ta, nhưng không đủ cứng rắn để quản lý cả gia đình này.
“Chị dâu vẫn không hề thay đổi, chỉ cần là đồ của nhà người khác đều cảm thấy tốt hơn của nhà mình.”
Lý Tú Chi không nhịn được trợn mắt, bà thật sự không có gì để nói với chị dâu cả này.
“Tôi khuyên chị dâu vẫn là nên quý trọng những thứ ở trước mắt, đừng chỉ suy nghĩ tới những thứ không phải của mình, cuối cùng sẽ chẳng còn lại được gì.”
Lý Tú Chi thật sự không thích tính cách này của Vương Lan Anh, mỗi ngày bà ta đều nghĩ đến đồ của người khác, ước có thể mang những thứ đó về nhà, mới cảm thấy vui vẻ.
“Này, lời này của cô có ý gì, tôi nhớ thương đồ của cô cái gì, con người của cô thật là, chê cô không được, khen cô cũng không được, như vậy bảo sao không thể nói chuyện cho thật tốt.”
Da mặt Vương Lan Anh vô cùng dày, bà ta không sợ bị người khác nói, cũng không sợ bị người ngoài chế giễu.
Lý Tú Chi nghe được những lời này, cảm thấy vô cùng tức giận, bà buông rổ nhỏ trong tay ra, cười lạnh một cái.
“Chị dâu, lời này của chị thật sự nghe rất buồn cười, chính chị đã mang theo hai đứa con trai mạnh mẽ xông vào nhà tôi, hiện tại lại tới đây cùng tôi nói chuyện tình cảm gia đình, chị không biết xấu hổ hay sao.”
Lý Tú Chi không phải là người mềm yếu, cũng phải là người mới có một ngày đã quên mọi chuyện.
“Chị dâu, tôi có thể nói chuyện với chị, cũng là nhìn mặt mũi của lão Hứa, nếu không chị cho rằng tôi muốn quan tâm chỉ sao. “
Lý Tú Chi không sợ xé rách mặt với Vương Lan Anh, mấy năm trước bà đã không muốn giao tiếp với Vương Lan Anh người này quá hợm hĩnh, một lòng chỉ muốn trèo cao, lại còn muốn chiếm tiện nghi của người khác, không muốn chịu thiệt chút nào.
Vương Lan Anh không ngờ Lý Tú Chi có thể nói những lời như vậy ở bên ngoài, không chừa lại cho bà ta một chút mặt mũi nào, bà ta theo bản năng nhìn xung quanh, thấy những người khác đều đang chuyên tâm đào rau dại, không có chú ý tới bọn họ thì mới cảm thấy yên tâm.
“Em dâu, lúc trước là do tôi nhất thời hồ đồ, nhưng cũng tại vì tôi không còn cách nào khác, người lớn chúng ta có thể không ăn nhưng bọn nhỏ thì cần ăn, không thể không ăn.”
Vương Lan Anh vừa nói vừa lấy tay lau nước mắt, nếu đổi là người khác, có lẽ sẽ cảm thấy mềm lòng.
“Chị nghĩ rằng tôi không biết nhà chị hoàn toàn không hề thiếu lương thực sao.”
Lý Tú Chi không muốn xem bà ta tiếp tục diễn kịch, trực tiếp vạch trần lời nói dối của bà ta.
“Cô đang nói bậy bạ gì đó, nhà của tôi hoàn toàn không có lương thực, một chút lương thực cũng không có!”
Vương Lan Anh nghe được Lý Tú Chi nói như vậy, theo bản năng lớn tiếng phản bác.
Thế nhưng Vương Lan Anh cũng không dám đánh cược, bởi vì nhà bà ta thực sự có lương thực.
Nhà bà ta có nhiều người đều phải há miệng ăn cơm,, vì vậy mỗi năm bọn họ sẽ giữ lại một chút lương thực.
Mỗi ngày Vương Lan Anh đều đếm số lượng thực còn lại trong nhà, mỗi ngày chỉ ăn một lượng nhỏ, thấy thức ăn ngày càng vơi đi nhanh chóng, cho nên bà ta mới lâu lâu tìm đến nhà Lý Tú chi để gây sự.
Nếu có thể lừa được lương thực thì tốt, không được thì để cho nhà Lý Tú Chi chán ghét nhà mình.
Đây là ý tưởng ban đầu của Vương Lan Anh, từ khi biết được lý Tú Chi dùng một túi lương thực đổi lấy Lâm Vãn Vãn, bà ta lại có thêm suy nghĩ khác.