Lâm Vãn Vãn không có kinh nghiệm, cho nên phải đào một hồi lâu, khó lắm mới tìm được một gốc rau dại nằm sâu trong lòng đất khô cằn này.
Loại rau dại này thật là ngoan cường, chúng nằm im trong lòng đất cả hơn trăm ngày, chỉ vì chờ đợi một cơn mưa xuống, lập tức có thể vươn lên sinh trưởng.
Nhưng mà chúng không ngờ rằng, hiện giờ nạn đói đang ở khắp nơi, những người đói chỉ có thể lựa chọn ăn chúng nó tới đỡ đói.
Rễ rau dại xơ xác và đắng ngắt đã hoàn toàn chết vào mùa xuân năm nay, cũng phát huy được vai trò lớn nhất của mình trong cuộc đời.
Lâm Vãn Vãn ngồi xổm trên mặt đất lau mồ hôi trên trán, cô cảm thấy việc đào rau dại thực sự không phải là một công việc dễ dàng, nó đòi hỏi sự kiên nhẫn và cẩn thận rất cao.
Nhưng cô cũng hiểu, những người này cũng vì đói nên mới phải ra ngoài đào rau dại, bởi vì thật sự họ không còn cách nào khác, hi vọng duy nhất của họ lúc này chính là rau dại.
Vương Lan Anh cũng tới đây để đào rau dại, nhà họ tới rất nhiều, tổng cộng có bốn người, trong đó có cả con dâu và con gái bà ta.
Tuy nhiên trong nhà họ lại còn rất nhiều trẻ em, đặc biệt có trẻ sơ sinh đang còn rất nhỏ, gào khóc đòi ăn.
Lâm Vãn Vãn đã nhìn thấy họ từ xa, nhưng cô giả vờ như không nhìn thấy.
Thế nhưng Vương Lan Anh lại không phải là người biết an phận, khi bà ta thấy Lý Tú Chi và Lâm Vãn Vãn cũng tới đào rau dại, trong lòng lập tức cảm thấy khó chịu.
Trước giờ bà ta luôn muốn lương thực trong nhà Hứa Đại Hải, bà ta hoàn toàn không tin lời Lý Tú Chi nói không có lương thực.
“Em dâu, thật trùng hợp, các người cũng tới đây để đào rau dại nha.”
Vương Lan Anh cười nghiêng người chào hỏi, nhưng Lý Tú Chi vừa thấy đã biết trong lòng bà ta đang có ý đồ xấu.
“Không có trùng hợp, nhà chị thiếu lương thực, nhà của chúng tôi cũng vậy.”
Lý Tú Chi thấy bà ta cầm theo một cái rổ nhỏ, cũng không nhìn nữa, chỉ nhỏ giọng lạnh lùng nói.
"Bây giờ cũng không còn sớm, lát nữa còn phải về nhà chuẩn bị cơm nước, chị dâu, chị đến sớm nên cũng được nhiều rồi, hai mẹ con chúng tôi vẫn chưa đào được bao nhiêu, nếu chị không ngại, không bằng chia cho mẹ con tôi một chút?”
Lúc này Lý Tú Chi đã hiểu, đối phó với những người vô liêm sỉ, không thể quá sĩ diện.
Không phải Vương Lan Anh đánh chủ ý lên đồ ăn nhà bọn họ sao, cho nên bà cũng nghĩ đến những thứ trong giỏ của Vương Lan Anh. Bà thật muốn biết Vương Lan Anh có cho hay không.
“Em dâu, lời nói này của cô là có ý gì, nhà tôi có bao nhiêu là người, cô còn không biết sao, chỉ một chút rau dại này làm sao mà đủ, cô còn không biết xấu hổ mà nói ra những lời này sao.”
Vương Lan Anh kinh ngạc nhìn Lý Tú Chi, không ngờ em dâu lại nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy.
Tuy nhiên bà ta lại quên mất rằng, chính bà ta đã từng làm những chuyện còn không biết xấu hổ hơn.
“Chị dâu, nếu chị vẫn chưa đào đủ, thì mau đào tiếp đi, tôi cũng không làm phiền đại tẩu nữa”
Lý Tú Chi chặn lại lời nói của bà ta, làm cho bà ta không nói thêm được lời nào.
Vương Lan Anh nhìn Lý Tú Chi, trong lòng thực sự rất khó chịu, cục tức này bà ta không dễ dàng nuốt xuống, nếu không Lý Tú Chi sẽ đắc ý.
“Em dâu, chúng ta đều là người một nhà, tôi tới đây chào hỏi cô, cô nhìn bộ dạng của mình đi, người ta thấy lại nói cho.”
Phương Lan Anh làm bộ rộng lượng giống như không để lời của Lý Tú Chi vào lòng.
“Hơn nữa, Luật Thanh mới cưới được vợ, tôi thân bác gái cả, không được đàng hoàng làm quen được hay sao, nếu ngày nào đó ở trên đường trùng hợp gặp, cũng có thể chào hỏi nhau.”
Lâm Vãn Vãn nghe thấy Phương Lan Anh đang nói về mình, chỉ cảm thấy xui xẻo, cô nghĩ dạy dỗ lần trước Vương Lan Anh vẫn không sợ, nếu không cũng không dám tới xỉa xói cô.
Lý Tú Chi không biết Lâm Vãn Vãn đang nghĩ gì, chỉ cười như không cười mà nói: “Con dâu này của tôi, tính khí không tót, sợ chị dâu cả quen biết, không có chỗ tốt.”