“Mẹ, chúng con sẽ chú ý, mẹ đừng lo lắng quá.”
Lâm Vãn Vãn cười đáp, giờ thì cô đã hiểu, việc muốn ngủ khác phòng với Hứa Luật Thanh là chuyện không có khả năng thực hiện.
Chẳng qua có hai cái chăn, ngủ cùng với anh cũng không phải là chuyện khó chấp nhận.
“Con hiểu là tốt, không phải là mẹ nhiều chuyện, mẹ đều là vì muốn tốt cho các con, các con còn trẻ, nhiều lúc không quan tâm tới sức khỏe của mình, đợi đến khi già rồi mới cảm thấy hối hận.”
Lý Tú Chi thở dài một hơi, bà cũng không phải là người nhiều chuyện, nhưng bà đã lo lắng cả đời, những lời này dường như đã in sâu vào trong xương cốt, bà không nhịn được mà phải dặn dò vài câu.
Lâm Vãn Vãn không cảm thấy chán ghét những lời này, ngược lại cô cảm thấy vô cùng ấm lòng.
“Mẹ, con biết là mẹ muốn tốt cho con.”
Lý Tú Chi nghe được lời này của cô, trong lòng rất vừa lòng, tuy rằng ăn hơi nhiều, nhưng vẫn nghe lời.
“Được rồi, mẹ không quấy rầy các con nghỉ ngơi, các con nói chuyện xong thì ngủ sớm, ngày mai dậy sớm cùng mẹ đi hái rau dại, sợ đến muộn sẽ không hái được bao nhiêu.”
Lý Tú Chi nói xong thì đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Lâm Vãn Vãn và Hứa Luật Thanh.
“Chuyện này…… Anh có buồn ngủ không?”
Lâm Vãn Vãn nhéo góc áo, có chút ngượng ngùng hỏi.
Chuyện ngủ cùng với Hứa Luật Thanh và chuyện cô ôm Hứa Luật Thanh ra ngoài là hai chuyện hoàn toàn không giống nhau, chuyện trước là Hứa Luật Thanh chiếm ưu thế, còn chuyện sau là cô nắm giữ quyền chủ động.
“Buồn ngủ, bình thường tôi đều ngủ sớm, nhưng nếu cô chưa buồn ngủ thì có thể thức thêm một chút.”
Hứa Luật Thanh nhìn cô một cái, ít nhiều cũng đoán được cô đang nghĩ gì trong đầu, anh thuận theo ý cô trả lời.
Lâm Vãn Vãn nghe thấy lời này của anh, nhẹ nhõm thở dài một hơi.
“Được, tôi đi múc nước cho anh rửa mặt, anh rửa xong rồi ngủ?”
Lâm Vãn Vãn trông mong nhìn anh, chỉ chờ anh gật đầu đồng ý.
“Được, đi đi.”
Hứa Luật Thanh nở nụ cười, nhìn cô một lúc lâu rồi gật đầu đồng ý.
Thật ra Lâm Vãn Vãn hoàn toàn không cần sợ hãi, Hứa Luật Thanh cũng sẽ không làm chuyện gì với cô, huống chi anh còn là một người tàn tật, Lâm Vãn Vãn có thể dễ dàng bế anh lên.
Lâm Vãn Vãn hoàn toàn không nghĩ nhiều như vậy, thấy Hứa Luật Thanh cho phép, cô lập tức lon ton chạy ra ngoài múc nước.
Tuy Hứa Luật Thanh không tự mình xuống giường được, nhưng có những chuyện anh vẫn tự làm được, cũng không cần phải nhờ đến sự giúp đỡ.
Lâm Vãn Vãn mang chậu nước vào phòng, để lên băng ghế, đặt trước mặt Hứa Luật Thanh cho anh rửa mặt.
Chờ đến khi Hứa Luật Thanh rửa mặt xong, thì cô nhanh chóng dọn dẹp.
“Anh cứ ngủ trước đi, không cần đợi tôi.”
Lâm Vãn Vãn nói cho Hứa Luật Thanh biết, sợ anh sẽ không ngủ mà đợi cô.
Cô cố ý dọn dẹp ở trong sân một lát, rồi mới quay về phòng.
Dường như Hứa Luật Thanh thật sự ngủ rồi, hai tay của anh đặt thoải mái ở trước ngực, hô hấp cũng nhẹ nhàng rất nhiều.
Lâm Vãn Vãn cẩn thận, từ từ đi đến mép giường, nhìn anh một cái, sau đó thì tắt đèn.
Cô nằm bên cạnh Hứa Luật Thanh, nhưng lại không cảm thấy buồn ngủ.
Nếu là ở dị thế, lúc này có lẽ cô còn đang trên đường chạy trốn.
Ban đêm là màu sắc tốt nhất để tự vệ, cô có thể ẩn mình trong bóng đêm, khó lòng mà bắt được. Mà lúc này, cô có được sự bình yên mà lâu hay cô hằng mong ước, nhưng lại không có cách nào thích nghi ngay được.
Ban ngày cô còn có thể tìm một chút việc, hoặc là cùng Hứa Luật Thanh nói chuyện, đè nén những suy nghĩ còn đang hỗn loạn trong đầu, nhưng ban đêm yên tĩnh như vậy, tất cả đều hiện ra.
Không phải là do cô không thể thích nghi được việc trọng sinh vào một thế giới khác, mà là không biết nên làm gì mới tốt, vì vậy cô chỉ biết thuận theo lẽ tự nhiên, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến.
Cũng may cô gặp được người tốt, mặc kệ là mẹ cô, hay là nhà họ Hứa, đều đối xử với cô rất tốt, vô cùng ôn nhu, dịu dàng.