Chờ Lý Tú Chi chuẩn bị cơm xong, Lâm Vãn Vãn ôm Hứa Luật Thanh ra.
Có lần một thì sẽ có lần thứ hai, dường như Hứa Luật Thanh đã bắt đầu quen dần với việc để cho vợ ôm mình ra ngoài.
Cũng may cô còn biết suy xét, biết tránh cha mẹ, nếu không Hứa Luật Thanh thật sự muốn chui xuống đất.
“Anh ở chỗ này chờ tôi, tôi múc ít nước cho anh rửa tay.”
Lâm Vãn Vãn rất biết cách chăm sóc người khác, biết múc nước cho anh rửa tay, không ôm anh tới phòng ăn trước.
Lý Tú Chi và Lý Đại Hải bưng chén ra tới nơi, nhìn thấy Lâm Vãn Vãn đang chăm sóc Hứa Luật Thanh.
“Ha ha, con nhóc này rất biết thương người, với lại sức lực cũng rất lớn.”
Hứa Đại Hải không nhịn được mở miệng, ông vô cùng kinh ngạc khi thấy con trai mình chịu ra ngoài, nhưng hiển nhiên lúc này không phải thời điểm để nói những lời này.
“Quả thật là vậy, bằng không cũng không dám lội xuống sông.”
Lý Tú Chi thở dài một hơi, quay đầu nhìn về phía Lâm Vãn Vãn nói.
“Vãn Vãn, mẹ và cha có thương lượng qua, ra sông bắt cá quả thực không an toàn, ngày mai con cùng mẹ đi hái rau dại đi, hai người chúng ta hái nhiều một chút, ta vẫn còn để dành ít cá, còn có thể ăn trong hai ngày.”
Lý Tú Chi đương nhiên cũng muốn ăn ngon, nhưng bà không nhẫn tâm, vì bắt cá mà để Lâm Vãn Vãn bị nguy hiểm tới tính mạng.
Lúc trước bà lấy lương thực đổi Lâm Vãn Vãn, cũng không phải để cô tới nhà họ Hứa làm trâu làm ngựa, bà chính là nghĩ, nhân lúc này, có thể tìm một người vợ tốt cho con trai, chịu chăm sóc con trai bà cả đời.
Hứa Luật Thanh là người tàn tật, dù anh có tài giỏi, tuấn tú đến đâu thì cũng khó lòng cưới được một người vợ.
Trong thôn con gái kết hôn, khẳng định muốn xem thử đàn ông đó bản lĩnh không, ai nguyện ý hầu hả người tàn tật cả đời chứ.
“Mẹ, con nghe theo ý mẹ.”
Lâm Vãn Vãn gật đầu, cô không phải người thường, cũng không để ý đến dòng nước chảy xiết của con sông kia, nhưng cả hai người mẹ đều quan tâm cô, cảm thấy ấm áp trong lòng, tự nhiên cũng không muốn phản đối.
“Sáng sớm mai con sẽ theo mẹ hái rau dại, mẹ nhớ gọi con nhé.”
Lâm Vãn Vãn cười nói, nhân tiện cầm lấy chén sứ mà Lý Tú Chi đưa, đặt ở trên bàn cơm.
“Con cẩn thận kẻo bỏng.”
Lý Tú Chi thấy cô không cẩn thận như vậy, không nhịn được dặn dò nói.
“Không sao, con không sợ bỏng.”
Lâm Vãn Vãn không để ý, bởi nhiệt độ này đối với cô, thật sự không ảnh hưởng gì.
“Trong phòng bếp còn có gì? Để con vào trong mang ra, cha mẹ đã mệt mỏi cả ngày rồi, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi.”
Lâm Vãn Vãn không đành lòng nhìn hai vợ chồng già lao động quá sức, cô còn trẻ nên hoạt động nhiều, huống chi khi mẹ chồng nấu cơm cô cũng không phụ được, thật sự không thể nào là xấu hổ.
Lý Tú Chi thấy cô nói vậy, cũng không cự tuyệt, trong lòng cảm thấy con trai đã lấy được đúng vợ rồi.
Nếu đổi là người có tính cách im lặng, chỉ sợ không thể ở cùng Hứa Luật Thanh.
“Trong bếp vẫn còn một chén, còn có bánh ngô không nhân.”
Lý Tú Chi sợ bỏng, chỉ bưng ra một chén canh cá, Hứa Đại Hải bưng hai chén, trong bếp còn một chén chưa bưng ra.
Tuy rằng hôm nay chỉ hái được ít rau dại, cá cũng nhỏ, nhưng vẫn là có thịt, còn có cả cháo bột ngô, Lý Tú Chi làm thêm bánh ngô không nhân, cũng coi như là bữa cơm ăn mừng ngày Lâm Vãn Vãn tới nhà bà.
“Con đi lấy, cha mẹ cứ ngồi đi.”
Lâm Vãn Vãn không làm ra vẻ, vừa nói vừa đi xuống phòng bếp.
Hứa Luật Thanh nhìn bóng dáng cô, ánh mắt hiện lên một tia u ám, anh vốn tưởng rằng Lâm Vãn Vãn chỉ vì cái ăn, hiện tại xem ra, có lẽ cô thực sự có vài phần chân thành.