Ở Mạt thế nguy hiểm luôn rình rập, dù chỉ là một gốc cây nho nhỏ, nhưng vẫn có thể lấy được mạng người.
Bởi vì có sự biến đổi lớn, nhân loại ở mạt thế không chỉ có người có thân thể mạnh mẽ, còn xuất hiện ra đủ loại kiểu dị năng giả.
Lâm Vãn Vãn là di năng giả không gia hiếm thấy, ở trung tâm thành phố chính là mục tiêu bảo vệ trọng điểm, nhưng cô sinh ra ở hoang dã, sở hữu không gia dị năng làm cho tình cảnh của cô trở nên nguy hiểm.
Vì không có ai dạy Lâm Vãn Vãn những quy tắc của xã hội loài người, bởi vậy cô không cảm thấy áp lực khi tiếp nhận những chuyện hiện tại, thậm chí còn cảm thấy nơi này tốt hơn cả mạt thế nhiều.
“Mỗi ngày anh đều nhốt mình trong phòng, không buồn sao?”
Lâm Vãn Vãn nhìn Hứa Luật Thanh, nghiêng đầu hỏi.
Khi cô còn ở mạt thế, vì có thể sinh tồn cô phải chạy trốn khắp nơi, gần như không có thời gian để nghỉ ngơi, khi đến nơi này, gặp được một người bạn cùng lứa tuổi, cô cảm thấy vui vẻ cực kỳ.
“Trong ngăn tủ có nhiều sách, tôi ngẫu nhiên sẽ đọc một cuốn.”
Hứa Luật Thanh không thể xuống giường, ngày thường không có việc gì, thì sẽ đọc sách.
“Cô có biết chữ không?”
Anh nhìn bộ dạng đáng thương ngồi ở mép giường của Lâm Vãn Vãn, cảm thấy lẽ ra không nên hỏi cô chuyện này, cơm ăn còn không đủ no, làm sao có thể học chữ.
Khi còn bé Lâm Vãn Vãn trốn đông trốn tây, hoàn toàn không có cơ hội đến trường học, chỉ linh tinh biết được mấy chữ.
“Tôi không được học nhiều, thấy anh có rất nhiều sách, có phải anh biết rất nhiều chữ không?”
Lâm Vãn Vãn chớp đôi mắt to tròn, chờ mong nhìn anh.
“Anh dạy tôi biết chữ được không?”
Cô năm nay mới 18 tuổi, nếu không có nạn đói này, thì cô đã đến tuổi học trung học. Nhưng giờ cô đã gả cho người ta, trở thành vợ của một người tàn tật.
“Được, tôi dạy chữ cho cô.”
Hứa Luật Thanh nhìn bộ dạng thành khẩn của cô, thật sự không đành lòng cự tuyệt, đành gật đầu đồng ý.
“Nhân lúc trời còn chưa tối, còn có ánh sáng, có thể thấy chữ, cô đến ngăn tủ chọn một quyển sách rồi xem, không biết chữ nào thì hỏi tôi.”
Hứa Luật Thanh biết Lâm Vãn Vãn xem nhiều nhưng không hiểu được bao nhiêu, dù sao cô cũng không được học đầy đủ, cho nên nhận biết chữ cũng không nhiều lắm, nhân lúc trời chưa tối hẳn, chỉ cô mấy chữ, như vậy cũng đủ rồi.
Lâm Vãn Vãn nghe anh nói như vậy, vui vẻ đến ngăn tủ chọn một quyển sách mang tới.
Lý Tú Chi mới vừa vào tới cửa, thì nghe được con trai đang chỉ vợ mình từng chữ từng chữ một.
Tuy còn chưa đến một ngày, nhưng Hứa Luật Thanh rõ ràng đã vui vẻ hơn trước rất nhiều.
Lý Tú Chi càng thêm yêu quý cô con dâu này, quyết định lấy vợ cho con trai là điều đúng đắn, tuy rằng Lâm Vãn Vãn vẫn còn ngại ngùng, nhưng cũng không phiền phức, có thể cứng rắn một chút cũng là chuyện tốt.
Con trai bà đã thành một người tàn phế, nếu con dâu cũng như một quả hồng mềm, chờ hai vợ chồng già bà chết đi, vậy bọn họ sẽ sống như thế nào.
“Mẹ đã về, tôi ra ngoài nói cho mẹ biết nay tôi bắt được cá.”
Lâm Vãn Vãn chạy nhanh ra, cô nghe thấy tiếng mở cửa, thò đầu ra cửa sổ nhìn, thấy Lý Tú Chi đã về, lập tức đặt sách trong tay xuống cạnh chỗ Hứa Luật Thanh, cười nói rồi đi ra ngoài.
Hôm nay Lý Tú Chi chỉ kiếm được ít rau dại, tuy trong nhà còn lương thực, nhưng không còn nhiều lắm.
Ngày thường bà và Hứa Đại Hải, đa phần là ăn rau dại, nhưng con trai không thể ngày nào cũng ăn như vậy.
Hôm nay rau dại không nhiều, trong nhà lại thêm một miệng ăn, bà sợ cuộc sống này sẽ càng thêm khó khăn.
“Mẹ, đã về.”
Lâm Vãn Vãn không biết Lý Tú Chi có chuyện buồn phiền trong lòng, cô cười chạy đến trước mặt Lý Tú Chi, cầm theo một cái rổ nhỏ.
“Xuống phòng bếp đi ạ, con cho mẹ xem một thứ tốt.”
Lý Tú Chi nhìn bộ dạng của Lâm Vãn Vãn, trong lòng cảm thấy vô cùng khó hiểu, con dâu muốn cho bà xem thứ tốt gì?