Chương 45: Quen biết?

13 điểm? Khóe miệng hiệu trưởng giật giật, nhóc con này thật nhiều ý đồ, nhưng mà ông ấy thích nhất là đứa nhỏ thông minh: “Đi theo thầy vào kiểm tra.”

“Vâng ạ.” Lạc Di lập tức dắt tay em trai đi vào theo.

Hiệu trưởng Ngô cầm bài thi của lớp ba, nghĩ nghĩ một chút rồi đổi sang bài thi của lớp bốn.

Lạc Di xem xét thì thấy tất cả đều là kiến thức cơ bản, cô cầm bút lên viết xoẹt xoẹt, bên miệng còn không quên nhắc một câu: “Cho em trai em cũng kiểm tra một chút ạ, nó cũng muốn đi học.”

Lúc này hiệu trưởng Ngô mới nhìn thấy Tiểu Lạc Nhiên đang thẹn thùng, à, còn một củ cải nữa này, có phải là cũng thông minh như chị gái thằng bé không nhỉ?

Ông ấy không khỏi hưng phấn lên, vội vàng lấy ra một bài kiểm tra của lớp hai.

Lạc Di làm bài rất nhanh, hiệu trưởng Ngô vẫn chưa uống xong một ly trà mà cô đã viết xong bài thi số học.

Hiệu trưởng Ngô chấm bài ngay tại chỗ, điểm tối đa! Hợp tình hợp lý, biểu hiện thông minh của đứa nhỏ này tìm ngàn dặm mới thấy một người.

“Tiểu thanh, cô dạy con rất tốt.” Ngô Tiểu Thanh dè dặt mỉm cười, vẻ mặt măng theo sự vui vẻ.

Nửa đời trước của bà vận mệnh có nhiều thăng trầm, tuổi lớn rồi thì hoàn toàn trông cậy vào đôi con trai con gái này.

Ngữ văn của Lạc Di cũng là điểm tối đa, cô lấy thành tích hai điểm một trăm thuận lợi trở thành học sinh lớp ba.

Lấy trình độ của cô thì lên lớp bốn luôn cũng được, nhưng mà hiệu trưởng Ngô muốn để cô học chắc căn bản một chút, Ngô Tiểu Thanh tiếp nhận đề nghị của ông ấy.

Về phải Lạc Nhiên thì lại lộ vẻ rất bình thường dưới ánh hào quang của chị gái, trở thành học sinh lớp một tiểu học.

Ngô Tiểu Thanh nộp tiền học phí một năm cho hai đứa nhỏ, chỉ còn lại hai tệ, bà có chút buồn rầu.

Thời gian một năm có thể để dành được học phí cho bọn nhỏ sao?

Lúc đầu bà chỉ định để con gái đi học, con trai thì qua mấy năm nữa rồi tính, nhưng mà Tiểu Di nói, đi học sớm một chút cũng có chỗ tốt, cùng nhau đi học và tan học có thể chăm sóc cho nhau, để thằng bé chơi trong thôn một mình cũng không yên tâm.

Hiệu trưởng Ngô nhìn bà một cái, do dự một chút rồi nói: “Tiểu Thanh, nếu như sang năm không đủ tiền học phí thì có thể mượn tôi.”

Sắc mặt Ngô Tiểu Thanh lập tức trở nên khó coi: “Không cần.”

Hiệu trưởng Ngô khẽ thở dài một hơi, không nói gì nữa, bầu không khí hơi kỳ lạ.

Lạc Di nhìn thấy thế thì nghĩ, chẳng lẽ giữa hai người này có chuyện xưa gì đó? Lòng tò mò của cô bị kéo lên: “Mẹ, mẹ quen biết hiệu trưởng Ngô sao ạ?”