Loại xưởng nhỏ mở ở trong thôn như vậy hoàn toàn không cần công nhân phải có kỹ thuật lợi hại đến mức nào.
Phải biết rằng lúc trước cô chủ động tới đây giúp đỡ, sau khi giúp được một khoảng thời gian là đã có thể tiến vào xưởng làm việc.
Bảy rưỡi sáng, chuông báo đúng giờ vang lên.
Xưởng trưởng ném điếu thuốc xuống đất rồi dùng đế giày dụi tắt, sau đó tắt chuông báo, gọi mọi người làm việc.
Sô pha mà bọn họ làm ra có khung bằng gỗ.
Các công nhân sẽ làm khung gỗ sẵn từ trước sau đó cố định lò xo ở bên trong, nhồi xốp vào cho đầy, cuối cùng là bọc chặt thuộc da xung quanh đống xốp dày từ đằng trước ra đằng sau.
Khương Lệ Vân phụ trách bước cuối cùng.
Cô phải dùng thuộc da bọc xung quanh toàn bộ ghế sô pha, sau đó dùng loại đinh mũ tròn có hoa văn để ghim thuộc da và khung ghế.
Trong lúc làm công việc này cần phải tỉ mỉ hơn một chút nhưng độ khó không cao.
Dần dần cô cũng làm được, mà bên cạnh cô lại có người đang làm việc khác.
Một đồng nghiệp nữ của cô đang ngậm một nắm đinh nhỏ ở trong miệng, thi thoảng lại nhổ một cái đinh vào tay rồi đóng vào ghế sô pha.
Khương Lệ Vân nhớ kiếp trước mình cũng từng làm như thế, hồi ấy vậy mà cô lại không cảm thấy làm như vậy có vấn đề gì, còn cảm thấy dùng miệng ngậm đinh sẽ càng tiết kiệm thời gian hơn, hơn nữa, còn có thể thả lỏng cho hai tay làm việc…
Thời buổi này, phân xưởng thật sự khiến người một lời khó nói quá.
Nhưng chất lượng của loại sô pha làm thủ công này cũng không tồi, lúc cô kết hôn, nhà họ Tạ có mua một cái, sử dụng cũng rất bền và tốt.
“Lệ Vân, cô cảm thấy Tạ Tổ Căn thế nào?” Cô gái đã đi xem phim cùng Khương Lệ Vân hôm ấy rồi dẫn cô đến bên cạnh Tạ Tổ Căn hỏi.
Khương Lệ Vân liếc mắt nhìn cô gái kia mà có hơi hoảng hốt.
Đây chính là đồng nghiệp có mối quan hệ không tồi với cô khi còn ở xưởng sản xuất sô pha, lúc cô và Tạ Tổ Căn ầm ĩ đòi ly hôn, người này còn đứng về phía cô nữa.
Nhưng người này cũng giống với cô, hôn nhân không hòa thuận.
Sau này chồng cô ta làm ăn buôn bán có tiền rồi đã ly hôn với cô ta.
Nhưng cô ta sống vẫn còn được lắm.
Lúc cô ta ly hôn không dẫn con gái theo, sau này con gái của cô ta tiếp nhận công ty của chồng cô ta, còn mua một căn nhà to bự cho cô ta ở.
Cô ta nhàn rỗi không có việc gì làm mới đi làʍ t̠ìиɦ nguyện viên để gϊếŧ thời gian.
“Chị Trương, tạm thời tôi không muốn kết hôn.” Khương Lệ Vân đáp.
Đồng nghiệp này của cô họ Trương, tên là Trương Tiểu Hạnh.
Tối hôm qua, lúc Khương Lệ Vân và Tạ Tổ Căn nói chuyện rất rôm rả, trông cũng không giống như tạm thời không muốn kết hôn tí nào…
Trương Tiểu Hạnh biết hơn phân nửa là Khương Lệ Vân đã tính toán trước sau cặn kẽ, cảm thấy Tạ Tổ Căn hoàn toàn không phù hợp.
Nhưng cô ta lại cảm thấy Tạ Tổ Căn rất tốt: “Lệ Vân, điều kiện nhà họ Tạ tốt lắm đấy, ở nhà bọn họ radio, tivi, quạt điện, không thiếu một thứ gì cả, lại còn có thể ăn thịt mỗi ngày nữa chứ, gả đến nhà bọn họ chính là đi hưởng phúc đó… Hôm ấy không phải cô với cậu ta còn nói chuyện rất vui vẻ hay sao?”
Kiếp trước Khương Lệ Vân cũng cảm thấy nhà họ Tạ rất tốt nhưng bây giờ…
Cô thấp giọng bảo: “Chị Trương, thật ra thì tôi cảm thấy chiều cao của anh ta hơi thấp, tướng mạo đối với tôi cũng không có vấn đề gì cả nhưng hôm ấy xem phim xong đứng dậy, tôi phát hiện ra anh ta còn lùn hơn cả mình… tôi muốn tìm một người cao hơn tôi.”
Dựa theo sự hiểu biết của cô thì trước cô, Tạ Tổ Căn đã từng bị mấy người từ chối rồi.