Bán mấy món này không kiếm được nhiều tiền mà chỉ có thể kiếm được mấy đồng tiền vất vả, cô đang cân nhắc tính bán loại thực phẩm nào mới mẻ hơn.
Vừa hay vào thời điểm này, Khương Lệ Bình có nói với cô là người phương Bắc đón tết sẽ ăn sủi cảo, cô lại nhìn thấy có người bán bánh bao chiên nên mới bắt đầu bán bánh bao chiên và sủi cảo chiên.
Sủi cảo chiên của cô thuộc dạng độc nhất trên thị trấn cho nên bán vô cùng chạy.
Mới đầu, mỗi buổi sáng cô đều phải dạy cán vỏ sủi cảo để làm sủi cảo.
Sau này việc làm ăn quá phát đạt, một mình mình làm không xuể, mà khi ấy cô còn bị liệt nữa nên mới bắt đầu mua vỏ sủi cảo cán bằng máy về gói sủi cảo.
Bây giờ trên thị trường không bán vỏ sủi cảo cán bằng máy nên nếu cô làm sủi cảo thì phải tự cán vỏ, nhưng sủi cảo làm như thế lại càng được khách hàng hiện tại chào đón hơn.
Vỏ sủi cảo làm bằng máy quá mỏng, không dễ ăn no, còn vỏ mà mình tự cán từ bột mì sẽ chắc và dày hơn.
Sủi cảo vỏ mỏng nhân to không chỉ không bao no mà giá thành còn cao, người của hai mươi năm sau sẽ thích còn người bây giờ lại không thích.
Bày sạp cần có tiền vốn, Khương Lệ Vân biết chút ít tiền đó trong tay mình chắc chắn không đủ, cũng may mà cô có thể mượn ít tiền của người khác.
Trong tay Khương Què có một đến hai nghìn đồng.
Mấy năm nay, nhà bọn họ có ba người đi làm, mỗi tháng số tiền đưa cho Khương Què cộng lại cũng có thể hơn một trăm, tuy rằng chi tiêu trong nhà nhiều nhưng vẫn có thể dành dụm được chút ít.
Thật ra Khương Què và Ngô Tiểu Xuân vẫn luôn cố gắng gom góp tiền, muốn cho Khương Lợi Hải lấy vợ.
Nhưng bây giờ chỗ bọn họ lấy vợ nói thế nào cũng phải xây một căn nhà gạch hai gian, sắm thêm đồ gia dụng, chỉ riêng thế thôi đã tốn mấy nghìn đồng rồi, thường thì nhà gái sẽ còn yêu cầu nhà trai mua thêm xe đạp, mấy khâu và radio nữa.
Số tiền trong tay Khương Què thậm chí còn không đủ để mua vật liệu xây dựng như gạch vữa thì thôi, ông chần chừ tới chần chừ lui, mãi mà vẫn không xây được nhà, đến cuối năm nay, Khương Lợi Hải và đối tượng đầu tiên của anh ta chia tay.
Khương Lợi Vân tiêu năm hào để mua bánh bao nhân dưa muối và đậu phụ khô làm bữa sáng.
Cô vừa ăn cái bánh bao nóng hổi vừa đi về phía xưởng sản xuất sô pha, lúc đến nhà xưởng cũng vừa vặn tới giờ trong xưởng.
Xưởng sản xuất sô pha bắt đầu làm việc từ bảy rưỡi sáng, tới mười một rưỡi sẽ tan làm, buổi chiều một rưỡi đi làm, năm giờ tan làm, nói cách khác là sáng và chiều đều làm việc bốn tiếng đồng hồ, cộng lại là đủ tám tiếng.
Công xưởng chiếm diện tích cũng kha khá, nhưng phòng ốc xây toàn là nhà một tầng, cho nên phòng xưởng cũng không rộng rãi gì cho cam.
Khương Lệ Vân vừa mới bước vào xưởng đã ngửi thấy một mùi khó chịu.
Nếu không nằm ngoài dự liệu thì đây chính là mùi Formaldehyde.
Trên sàn của phòng xưởng trải vải nhựa rất dày, bên trên chất đủ các loại nguyên vật liệu gốc dùng để làm sô pha, một vài người đàn ông và phụ nữ ngồi bên cạnh đống nguyên vật liệu đó đang nói chuyện.
Xưởng trưởng còn đang hút thuốc!
Chẳng trách mà mấy năm sau xưởng sản xuất sô pha này không thể mở tiếp được nữa.
Trong các công xưởng tập thể ở thời điểm này, công nhân làm ăn bát nháo cũng rất nhiều, hiệu suất sản xuất cực kỳ thấp, sau này việc kinh doanh còn bị các xưởng tư nhân cướp hết sạch.
Đã rất nhiều năm rồi Khương Lệ Vân không làm sô pha nữa, cô cho rằng mình sẽ không biết làm nhưng chỉ tới nhìn có một lúc lại phát hiện ra mình vẫn có thể làm như cũ.