Vào những năm tám mươi, sau khi kinh tế dần dần mở cửa, nhu cầu của người dân cũng bắt tăng vọt lên.
Lợi nhuận ở lò gạch tốt cũng là vì các thành phố gần đó thậm chí là công xã bọn họ có vô số người muốn xây nhà.
Đương nhiên, cũng có một vài nhà xưởng mà lợi nhuận càng ngày càng đi xuống như xưởng sản xuất sô pha, hơn phân nửa số này đều là vì sản phẩm mà họ sản xuất ra đã quá lỗi thời, không theo kịp thời đại, giá thành sản xuất lại cao, thế cho nên mới bị một vài công xưởng mới phát triển cướp mất khách hàng.
Tóm lại là vào thời điểm này, có rất nhiều thứ trên thị trường cung không đủ cầu, ví dụ như chỗ bọn họ, vào giai đoạn giữa những năm tám mươi, giá gà và vịt tăng vọt lên rất cao.
Năm 1980, quốc gia bọn họ nhập loại gà lông trắng, mà giai đoạn giữa thập niên tám mươi, ở chỗ bọn họ đã có người bắt đầu nuôi gà lông trắng, còn dựa vào việc này để kiếm được rất nhiều tiền, trở thành hộ vạn đồng nổi tiếng gần xa.
Sau đó cũng có người chạy theo xu hướng, trong hai năm này, chỉ riêng thôn bọn họ đã có mấy hộ gia đình mua gà con về nhà nuôi rồi.
Người ở chỗ bọn họ xưa nay rất thích làm ăn buôn bán.
Những năm sáu mươi, bảy mươi quản lý nghiêm ngặt nên không làm được, mọi người chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, nhưng bây giờ đã cho làm ăn kinh doanh rồi, còn có những hộ vạn đồng liên tiên nổi lên như nấm, hiển nhiên là mọi người trông thấy cũng nóng mắt, sẽ nghĩ đủ mọi cách để kiếm tiền rồi.
Thế nhưng bọn họ đều không phải người bình thường, muốn nghĩ ra được một cách kiếm tiền độc nhất vô nhị là chuyện không có khả năng.
Cho nên đại đa số người vẫn đi theo trào lưu.
Ví dụ như có người nuôi gà kiếm được tiền thị mọi người cũng sẽ mua gà con về để nuôi.
Hoặc ví dụ như có người nuôi vịt kiếm được tiền vậy mọi người lại mua vịt về nhà nuôi.
Còn nữa, ví dụ như trồng cải bẹ, trồng ô mai, nuôi heo, bày sạp… dù sao thì cứ nhìn thấy cái gì kiếm được tiền là bọn họ sẽ đi làm cái đó.
Mà làm thế hiển nhiên sẽ không kiếm được tiền gì rồi, không nói cái khác mà chỉ nói nuôi gà lông trắng thôi.
Thời buổi này thị trường còn lâu mới rộng lớn được như ngày sau, thức ăn cho gia súc gì đó cũng không rẻ.
Mới đầu, lúc mà người nuôi gà vẫn còn ít thì mấy người đó kiếm được rất nhiều tiền, nhưng sau này người nuôi gà nhiều lên rồi sẽ không thể tránh khỏi việc xuất hiện tình huống sau khi gà lớn lại không thể bán được.
Cũng may mà trên cơ bản đều là gia đình nuôi, nuôi không nhiều, hơn nữa nuôi mà không kiếm được tiền thì bọn họ sẽ không nuôi nữa, cho nên lỗ cũng không nhiều.
“Là Lệ Vân đấy à, hôm nay nhà thím không có gà bị bệnh đâu.” Khương Ngọc Tiên nhìn Khương Lệ Vân, giọng điệu mang theo vẻ áy náy.
Khương Lệ Vân sững sờ sau đó mới chợt nhớ ra một chuyện.
Sức khỏe của Ngô Tiểu Xuân và Khương Lệ Vũ đều không tốt, thường xuyên bệnh tật, mà mỗi lần bọn họ đi bệnh viện khám, bác sĩ đều kêu họ ăn ít đồ ăn ngon để bổ sung dinh dưỡng.
Nhưng nhà bọn họ lại không ăn được thịt, mỗi lần từ bệnh viện trở về, Khương Què đều sẽ mua một con gà về nhà gϊếŧ ăn.
Giá gà mỗi con mỗi khác, so với gà bản địa mà các hộ nông dân tự mình nuôi thì giá gà lông trắng rẻ hơn rất nhiều, mà rẻ hơn cả gà lông trắng chính là gà lông trắng bị bệnh.
Lúc người trong thôn bọn họ nuôi gà lông trắng, thường sẽ có con bị bệnh thậm chí là chết, gà như thế thường thì các hộ chăn nuôi sẽ ăn hoặc là mang ra bán cho các thôn dân.