Chương 12

Trương Lệ Duyên không béo nhưng xương to, cao ráo, là kiểu mẹ chồng thích, theo lời cụ già thì mông to, sinh được con trai.

So với cô, Đông Dao gầy nhẹ hơn, 1m65, 50kg. Hôm nay Đông Dao cũng trang điểm, mặc đầm 2 dây, trên ôm sát, dưới xoè nhẹ nhàng, eo nhỏ thon gọn, màu vàng nhạt làm nổi bật làn da trắng. Kiểu dáng đầm này mặc cả thế kỷ 21 cũng không lỗi mốt.

Để hợp với đầm, cô đi dép trắng, đôi dép này kể từ khi về đây Đông Dao vẫn chưa dám mang.

Vết thương trán đã se miệng, cô tháo băng, để mái tóc che vết sẹo, tóc dài buông sau lưng, mấy lọn tóc bên tai tết lại thành kiểu công chúa, khuôn mặt bầu bĩnh như búp bê, trông thật trong trẻo xinh đẹp.

Thấy hai người ăn mặc chỉnh tề như vậy, Tư Tiểu Huệ tỏ vẻ không vui. Nếu đặt vào thời xưa, thì đây chính là sự khác biệt giữa tiểu thư và a hoàn.

Nhưng nhà không có điều kiện, Lâm Phượng Anh chưa từng mua cho cô ấy bộ quần áo nào ra hồn. Chiếc áo trên người cô ấy là chiếc mua từ hai năm trước, đến nỗi ở nhà cũng không dám mặc.

Tâm trạng tốt chợt biến mất, Tư Tiểu Huệ mặt mày khó chịu nói: “Đi dạo phố trong thành thôi mà, đâu phải đi xem mắt, các người làm gì mà ăn mặc trang trọng thế?”

“Bình thường em cũng ăn mặc như vậy mà.” Trương Lệ Quyên cười nhìn Đông Dao, “Chị dâu thì đẹp thật đấy, trang điểm kỹ thế này chắc là để gặp Thần ca trong thành phải không?”

Nếu không biết Trương Lệ Quyên để ý Tư Thần, Đông Dao cũng không cảm thấy câu này có gì sai. Nhưng vì biết Trương Lệ Quyên thích Tư Thần, nghe câu này lại thấy có chút kỳ lạ.

“Cũng không phải trang điểm cầu kỳ gì, chỉ là vóc dáng mảnh mai, đẹp sẵn, khí chất che không được thôi.”

Tư Tiểu Huệ đầy mặt ghét bỏ, lẩm bẩm: “Không biết xấu hổ.” Ai lại tự khen mình như vậy, người bình thường chẳng phải nên khiêm tốn một chút sao?

Bình thường Trương Lệ Quyên không tiếp xúc với Đông Dao, chỉ toàn nghe Tư Tiểu Huệ than phiền rằng Đông Dao thích ăn nhác làm. Giờ nghe câu này, cô lập tức cười, trong miệng người già, Đông Dao như người thiếu suy nghĩ, đầu óc không linh hoạt, đến cả ý nghĩa trong lời nói của người ta cũng không hiểu ra.

Lúc nãy còn có chút ghen tỵ vì Đông Dao xinh đẹp, giờ thì Trương Lệ Quyên lại cảm thấy dễ chịu hơn. “Chúng ta đừng đứng đây nữa, cậu tôi sắp lái máy kéo đến, chúng ta ra đầu làng đợi đi!”

Lâm Phượng Anh tiễn ba người ra đầu làng, dặn dò họ lên thành đừng chạy lung tung, đừng nói chuyện với người lạ, hoàn toàn coi họ như trẻ con. Tư Tiểu Huệ có chút khó chịu, còn Đông Dao lại thấy rất ấm lòng. Đời trước cô lớn lên trong cô nhi viện, chưa từng có ai thực sự quan tâm cô như vậy.