Chương 9: Em chỉ muốn cô ấy

Chương 9: Em chỉ muốn cô ấy

Thủy Lang thầm thở phào nhẹ nhõm, cô không quên nhà nà người chồng chưa cưới này rất biết nhìn xa trông rộng, cho dù biết anh vì tài sản sau này mới đồng ý kết hôn với cô, nhưng vừa rồi trong chốc lát, cô còn sợ anh sẽ thay đổi ý định, lấy người khác.

Dù sao năm sáu nghìn đồng, trong thời đại này thật sự là một khoản tiền lớn.

Kim Xảo Chi nhìn Thủy Lang với ánh mắt căm hận, thầm mắng con hồ ly tinh từ đâu tới đây.

Ngay giây tiếp theo, Thủy Lang đã khiến cô ta mất hết tinh thần: “Được rồi, vậy thì chia nhau ra làm việc, các người đi lấy tiền, chúng ta chia nhà trước.”

Vừa rồi Châu Phục Hưng vẫn còn đắm chìm trong nỗi sợ hãi mất việc, vội vàng phối hợp: “Cứ chia theo ý em trai nói đi, mọi người ở lầu dưới, chúng tôi ở lầu trên.”

Nói xong còn nở một nụ cười lấy lòng về phía Châu Quang Hách, ý nghĩa của nụ cười ấy thì ai cũng hiểu, chính là hy vọng Châu Quang Hách đừng nhắc lại chuyện thay thế công việc của họ nữa.

Kim Xảo Chi rất không tình nguyện, nhưng dù không tình nguyện cũng không có cách nào. Công việc là bộ mặt của họ, là vốn liếng để họ có thể kiêu ngạo với bạn bè và người thân, là nguồn tài nguyên dồi dào trong cuộc sống của họ. Chẳng thà trước mắt bị móc sạch, cũng không thể thật sự xé nát mặt mũi, để em trai đến đơn vị gây chuyện được. Nhưng mà!

Hiện tại họ thật sự không có sáu nghìn năm trăm tệ.

“......Em trai, trước tiên chị đi rút hết tiền trong sổ tiết kiệm cho em với chị cả, chắc là vừa đúng một nghìn năm trăm tệ, còn lại năm nghìn tệ, có thể trả theo tháng cho em được không.”

Châu Quang Hách không trả lời, mà nhìn về phía Châu Phục Hưng: “Anh cả, anh nói xem?”

Hai tay Châu Phục Hưng nắm chặt thành quyền: “Ba ngày, trong ba ngày sẽ trả hết cho em!”

“Anh điên rồi!” Kim Xảo Chi trợn tròn mắt kêu lên: “Anh bán cả nhà chúng ta cũng không lấy ra được nhiều tiền như vậy!”

“Em câm miệng!” Châu Phục Hưng quát: “Với tính khí của em trai, em tưởng nói đến đơn vị là đang đùa giỡn với em sao!”

Kim Xảo Chi im bặt, cô ta đương nhiên biết em trai sẽ không nói đùa, vì vậy cô ta mới nói lấy toàn bộ ra trả, phần còn lại rồi trả từ từ. Chưa từng nghĩ đến việc thương lượng thêm, hoặc trực tiếp không trả.

Họ thật sự không có nhiều tiền như vậy.

Họ đi đâu để kiếm nhiều tiền vậy chứ?

Nhưng đi đâu để kiếm, Thủy Lang lại không quan tâm. Cô đã đi xem căn phòng khác rồi, căn phòng này rất đơn giản, một chiếc giường một mét rưỡi, một tủ quần áo có gương, một tủ bốn ngăn, một bàn viết, không có đồ đạc thừa. Từ chiếc túi màu xanh quân đội bên cạnh giường, suy ra đây là nơi ở của Châu Quang Hách.

Nhưng từ dấu vết kéo dài trên mặt đất xi măng, có thể nhận ra gian phòng này hẳn không phải giữ lại vì Châu Quang Hách, bình thường hẳn là có người sử dụng.

“Đồ dùng trong nhà rất đầy đủ, cũng không cần thay, chị cả và ba đứa nhỏ ở phòng đối diện, gian này giữ lại làm phòng cưới của chúng ta.”

Kim Xảo Chi bấm móng tay vào trong thịt, nhịn xuống tiếng thét chói tai, không cần thay?

Đồ đạc của các người thì đầy đủ, còn chúng tôi phải làm sao?

Tường ở lầu dưới vừa mới quét vôi, cửa sổ cũng vừa mới sơn, đã trả tiền sàn nhà, đang trên đường đưa tới. Ngăn tủ trong phòng ngủ chính của họ cũng là nhất thời đổi sang loại đang thịnh hành, chỉ một cái sô pha đã mua hơn ba trăm đồng, là nhung thiên nga đấy!

Còn có bàn trong phòng khách, ghế, tủ kính v.v, còn có nệm lò xo của cô ta nữa!

Làm sao có thể để cho chị cả và con nhỏ nông thôn ở chứ.

Kim Xảo Chi sắp tức giận đến bùng nổ, nhưng trước mắt còn thiếu tiền, còn bị người ta khống chế công việc quan trọng hơn cả mạng sống. Chẳng những nửa chữ phản đối cũng không dám nói, còn phải thay bằng khuôn mặt tươi cười: “Em trai, còn có chỗ nào không hài lòng sao?"

Bà mợ nhịn không được cười ra tiếng, vui vẻ muốn chết: “Mợ thấy còn thiếu giường đấy, giường trong phòng mấy đứa, bốn mẹ con không chen chúc được. Tiểu Hủy lại không có chân, chắc chắn không chen nổi.

Kim Xảo Chi rốt cuộc cũng tìm được chỗ trút giận, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Đúng vậy, cháu cũng cảm thấy như vậy. Nhưng bây giờ chúng cháu còn nợ tiền, hai ngày nay phải bận rộn vay tiền khắp nơi. Vừa rồi mợ cũng nói, mợ là trưởng bối, không thể nhìn chị cả chịu uất ức, chắc hẳn tối nay mợ sẽ đưa giường mới đến cho chị cả và ba đứa nhỏ ngủ.”

Nụ cười trên mặt bà mợ cứng đờ, chậm rãi biến mất. Cuối cùng cũng giải quyết được mối họa lớn trong lòng, tâm trạng rất tốt, lúc này cũng không keo kiệt: “Nên làm, nếu mợ đã nói ra thì cũng đã có dự định làm. Chúng ta cũng không giống một số người, trong bụng cất giấu nhiều tâm tư, mặt ngoài còn phải giả bộ tốt bụng.”

Kim Cảo Chi vẫn cười nhạt, trông rất đáng sợ.

Việc chia nhà diễn ra rất đơn giản, tất cả đồ đạc dưới lầu trừ quần áo và đồ dùng cá nhân thì những thứ còn lại đều thuộc về Châu Quang Hách. Trưởng khu phố đi theo để xem náo nhiệt, lên lầu xem phòng hướng nam và gác xép, ghi chép lại từng món đồ, sau đó ghi chép lại tất cả đồ đạc trong hai phòng ở lầu dưới, hành lang, bếp sau và nhà vệ sinh, cuối cùng đóng dấu đăng ký.

Hai anh em nhà Châu đã hoàn toàn chia nhà.

Sau khi mọi người đi hết, Châu Hủy vẫn còn ngơ ngác, trên mặt đầy nước mắt, nhìn chằm chằm vào Thủy Lang.

Cô ấy lớn từng này tuổi, chưa từng thấy cô gái nhỏ nào có năng lực như vậy.

Từ đầu đến cuối chỉ nói vài lần đã khiến cậu em và em dâu phải choáng ngợp, chẳng những lấy được căn phòng hướng nam ở lầu dưới cùng sân vườn từ tay hai người keo kiệt, lợi hại hơn chính là còn lấy được hơn sáu nghìn đồng!

Không ai hiểu rõ cậu em và em dâu này hơn cô ấy, cô ấy đã không ít lần viết thư cho gia đình trong lúc tuyệt vọng nhất, thậm chí đã đi bộ từ quê lên thành phố khi không có tiền. Nhưng vì cậu em và em dâu tránh mặt, nên không thể không nhịn đói quay trở lại nơi địa ngục.

Không biết từ bao giờ, Châu Hủy nhìn Thủy Lang bằng ánh mắt vô cùng kính trọng.

Thủy Lang tất nhiên nhận thấy ánh mắt đó, ngoài chị cả ra, còn có ba ánh mắt e dè, lấp lánh và tôn sùng dừng lại trên người cô.

Mấy ánh mắt ấy quá chói mắt, nhưng cô lại thấy quen thuộc, nên cũng không quan tâm nhiều đến mấy người này.

Dù sao lên tiếng giúp đỡ cũng là điều kiện kết hôn của vị hôn phu, cô không phải là người thân thực sự của họ, trong tương lai cũng không thể. Chỉ cần sống hòa thuận là được, không cần có quá nhiều tương tác, tạo ra những tình cảm không cần thiết.

“Cô gái nhỏ, em yên tâm, sau khi em kết hôn với em trai chị. Chị sẽ quay về nông thôn, không làm phiền cuộc sống của hai người.”

[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]