Chương 30: Đây là bạo lực gia đình rồi!

Chương 30: Đây là bạo lực gia đình rồi!

Ông cậu thẳng thắn không cần diễn nữa, đi đến bên cạnh Châu Hủy: “Châu Hủy, chúng ta cũng có suy nghĩ này, đúng là nhìn thấy cháu có thể nhận được nhiều tiền nên mới có nhiều suy nghĩ. Nhưng mà tại sao, tất cả là vì bà ngoại của cháu nhớ các cháu, không yên tâm cho các cháu. Cháu cũng thấy rồi đấy, không biết Tiểu Hách tìm cưới cô gái ở đâu ra, lợi hại không thể tả. Cậu và mợ cháu, cùng với hai đứa này, nhìn có vẻ rất lợi hại đúng không? Nhưng hoàn toàn không phải đối thủ của nó, nếu một ngày nó đối xử tệ với cháu, bọn cậu cũng không thể làm gì nó, chỉ có thể nhìn cháu bị bắt nạt.”

“Đúng vậy.” Bà mợ chen vào: “Cô gái đó hễ mở miệng là chúng ta không nói được gì. Đầu óc và miệng lưỡi đều lợi hại. Hôm qua nó cũng nói rồi, chỉ vì tiền và nhà mới kết hôn với Tiểu Hách. Bây giờ đã kết hôn, mục đích đã đạt được, qua vài ngày sẽ không kiên nhẫn với mấy cháu nữa đâu. Nói thật lòng, khi đó thân thích như chúng ta cũng đối xử với cháu như vậy, cháu còn có thể hy vọng một người ngoài vừa bước vào cửa đã đối xử tốt với cháu sao?”

Châu Hủy vốn nên có lo lắng như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác, cho dù cô ấy có tìm kiếm như thế nào, cũng không tìm thấy một tia lo lắng ở trong lòng.

"Nếu nói người đối tốt với cháu nhất trên thế gian này, là bà ngoại đúng không?" Bà mợ nét mặt cười không nổi của Châu Hủy, tiếp tục khuyên nhủ: "Bây giờ cháu được chia tiền, mấy đứa nhóc sẽ không thiếu ăn, mang theo chúng cùng nhau đến nhà bà ngoại ở, thoải mái hòa thuận, thật tốt biết bao. Không cần đợi người ta tiêu hết tiền rồi lại đuổi cháu ra cửa, chịu nhiều đau khổ."

Mỗi lời nói đều rất có lý.

Châu Hủy trông có vẻ sắp bị thuyết phục.

Châu Phục Hưng và Kim Xảo Chi sốt ruột, vội vàng chen vào.

Châu Phục Hưng: "Chị cả à, chị đừng có mơ mộng hão huyền. Mợ là người như thế nào, trong bụng toàn là ý đồ xấu. Ngày nào cũng tính kế, ngoài mặt còn muốn giả làm người tốt với chị, chị đừng mắc mưu của mợ.”

“Đúng vậy, chị cả, chắc chị cũng hiểu rõ hơn em.” Kim Xảo Chi chỉ vào ba đứa nhỏ: "Nếu thật sự đến đó, chị chính là người đẩy mấy đứa nhỏ vào hố lửa. Tiểu A Mao mà ra tay thì không biết nặng nhẹ, chị ngồi ở trên ghế, sao có thể làm gì được. Trái lại bà ngoại sẽ che chở, nhưng chị đừng quên, bà ngoại đã bảy mươi mấy tuổi, bà còn có thể sống mấy năm đây? Sau này bị nhốt trong nhà, tất cả đều do cậu mợ định đoạt. Chỉ nghĩ thôi cũng biết cuộc sống của chị vô cùng khổ sở.”

Châu Hủy nghi hoặc quay đầu, nhìn hai người đang sốt ruột, không rõ nguyên do: “Vậy ý của hai đứa, là để cho chị ở nơi này?"

Cậu mợ cũng bị hai người này làm cho rối tung lên, chuyển đi hay không chuyển đi thì liên quan gì đến hai người.

Châu Phục Hưng gật đầu: "Tất nhiên là ở đây, nhưng không phải ở với em trai, mà là ở với chúng em."

Châu Hủy kinh ngạc ngẩng đầu, bà mợ đột nhiên cười lớn: "Cứ tưởng hai người không muốn trả tiền cho Tiểu Hủy chứ, hóa ra không chỉ không muốn trả tiền cho Tiểu Hủy, còn muốn lấy cả căn phòng vừa chia cho Tiểu Hủy. Như vậy vừa có thể tiết kiệm tiền, lại có thể thêm một nửa diện tích của tầng dưới trên sổ đỏ. Mấy người tính toán giỏi hơn tôi nghĩ đấy! Đúng là xấu xa!"

"Làm gì có xấu xa như mấy người! Ai không biết ngoài việc để ý đến tiền của nhà chúng tôi, các người còn muốn lấy nhà chúng tôi, giả bộ tốt bụng gì chứ!" Tâm tư bị bóc trần, Kim Xảo Chi không khách sáo bóc trần sự tính toán của đối phương, nói rõ ra tất cả, quay đầu nói với Châu Hủy:

"Chị cả, cậu mợ không phải là người tốt, nhưng vừa rồi họ có vài câu nói rất đúng. Người vợ mà em trai cưới, bây giờ đối xử tốt với chị đều là giả, cô ta không thể luôn đối xử tốt với chị mãi được. Không lâu nữa, cô ta sẽ lộ ra bản chất thật. Chị đừng thấy cô ta cho cô ăn chút gì đó, làm mấy bộ quần áo mới thì là người tốt. Người đó từ trong cốt lõi đã là người vô văn hóa, xấu xa. Chị cũng thấy rồi, hôm qua cô ta có bộ dạng gì, đánh Tiểu Mẫn nặng như vậy, đáng sợ đến mức nửa đêm hôm qua Tiểu Mẫn còn sốt, dắt đi cầu thang còn không dám đi giày da, mà đi giày vải. Nói sợ đánh thức thím nhỏ, chị nói xem có đáng sợ không?"

Tam Nha lắc đầu: "Không đáng sợ."

Mặt Kim Xảo Chi cứng đờ, nhìn về phía hai đứa lớn, lại nhìn chằm chằm vào chiếc áo sơ mi đỏ trên người chúng một lúc: "Đại Nha Nhị Nha, Tam Nha không hiểu chuyện nhưng hai đứa chắc cũng hiểu chuyện rồi. Tuyệt đối đừng bị người khác che mắt bởi khuôn mặt thiện lương nhất thời, càng đừng vì chút đồ ăn đồ mặc, mà mê muội đến mức không biết trời trăng mây gió. Nhìn người, phải nhìn vào trái tim của người ta, không thể nhìn vào khuôn mặt giả tạo của người ta, hiểu chưa?"

Đại Nha Nhị Nha không nói gì, cứ nhìn chằm chằm vào mợ lớn.

Kim Xảo Chi bị hai đứa nhìn khiến cô ta không tự chủ được mà rùng mình: “Hai đứa cứ nhìn chằm chằm mợ làm gì?"

Đại Nha Nhị Nha đồng thanh nói: "Biết rồi ạ".

Kim Xảo Chi nở nụ cười hài lòng, tiếp tục dụ dỗ: "Ngoài việc lấy lòng mấy đứa, cô ta bình thường có đối xử không tốt với các cháu ở chỗ nào không? Có chỗ nào lộ ra bản chất xấu xa không?"

Nhị Nha: "Mợ nhỏ ăn kẹo chỉ biết ăn của mình."

Kim Xảo Chi sững lại, sau đó cười, những người khác trong phòng cũng đều lộ ra nụ cười tương tự.

Có vẻ như người quê này không chỉ không giỏi giả tạo như bọn họ, mà hóa ra ngay cả chút giả tạo cũng không có, ở sau lưng đã đối xử không tốt với mấy đứa bé này từ lâu rồi.

Nói gì thì nói, ai lại đối xử tốt với bốn người vất vưởng này, ai lại không ghét bỏ bọn họ chứ.

"Tam Nha thì sao? Cô ta có bắt nạt cháu không?" Kim Xảo Chi kéo Tam Nha qua, Tam Nha nhìn nhìn Nhị Nha, chậm rãi nói: "Mợ nhỏ ăn cá nhỏ, toàn quay lưng lại ăn riêng."

Nhận ra mục tiêu hiện tại của mình đã thống nhất, cậu mợ lao đến chỗ Đại Nha, biết rằng cô bé này giống Châu Hủy, nội tâm nhạy cảm, mọi thứ đều nhìn thấu, nhưng không nói gì mà để ở trong bụng: “Đại Nha, mợ nhỏ không tốt đúng không? Có phải đã lén cậu nhỏ đối xử tệ với các cháu?”

Đại Nha không gật đầu cũng không lắc đầu: “Mợ nhỏ ném một đống đồ lên người cháu."

Ánh mắt của những người lớn trong nhà cùng sáng lên.

Đây là động tay động chân với Đại Nha!

Đây là bạo lực gia đình rồi!

Kim Xảo Chi kích động nắm lấy Đại Nha hỏi: "Cô ta đánh cháu à? Dùng gì đánh cháu? Giá treo quần áo? Chổi lông gà? Hay như hôm qua, ném bát đĩa vào người cháu?"

Chưa đợi Đại Nha trả lời, Châu Phục Hưng đã chạy ra ngoài hô hào: "Đợi đã, đợi anh gọi người trong khu phố đến rồi hãy nói!"

Thủy Lang còn đang ngáp, vươn vai, xuống giường đi đến cửa sổ, nhìn thấy một đám đông người theo sau Châu Phục Hưng đi vào sân trước, ngoài hàng xóm cũ, cán bộ khu phố, còn có một nhóm người trông giống như lãnh đạo.

Châu Phục Hưng đi theo mấy người mặc quần áo dân phòng, đang phẫn nộ nói gì đó với người đứng đầu.

Kim Xảo Chi nhận ra đó là lãnh đạo của đơn vị chồng mình, dẫn đầu còn là trưởng ba Dư, trong lòng mừng rỡ khôn xiết, đây đúng là cơ hội trời cho để biểu hiện, thăng chức tăng lương!

Mọi người vừa đến, lập tức lộ ra vẻ mặt đau buồn lo lắng, ôm lấy mấy cô bé mà nói: "Đại Nha Nhị Nha Tam Nha, mợ nhỏ ở sau lưng cậu nhỏ đánh các cháu như thế nào, cứ mạnh dạn nói ra, cậu cả mợ cả nhất định sẽ không tha cho cô ta!"

[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]