Chương 28: Đừng nói cậu không nhận ra tôi là ai nhé?

Chương 28: Đừng nói cậu không nhận ra tôi là ai nhé?

Trước đây anh vốn là doanh cấp, nếu bình điều qua đây với đãi ngộ như cũ, sau khi trừ đi tiền ăn, bản thân vẫn có thể nhận được mức lương bằng ba công nhân bình thường. Mặc dù chỉ nhận được một khẩu phần lương thực, nhưng những năm này anh cũng đã tiết kiệm được kha khá tiền, cộng với tiền anh cả chia cho anh thì gánh nặng nuôi gia đình tạm thời sẽ không quá lớn.

Hai vị cục trưởng lần lượt vỗ vai anh, mọi thứ đều không cần nói.

Đồn công an đường Phục Mậu.

Trước đây, cục trưởng Ngụy muốn đích thân đưa Châu Quang Hách đến đây, nhưng bị Châu Quang Hách từ chối. Cục trưởng Ngụy lại để phó cục trưởng Liễu đưa đi, cũng bị Châu Quang Hách khuyên can, tự mình cầm giấy giới thiệu đến đây nhậm chức.

"Sở trưởng Lam, vị đồng chí này chính là đội trưởng tạm thời mới điều về sao?"

Một giọng nói rất từ tính vang lên.

Châu Quang Hách quay đầu lại, nhìn thấy ba người đàn ông tay cầm hộp cơm nhôm, mặc đồng phục công an xanh trắng đi tới, người dẫn đầu, cũng chính là người vừa mới nói chuyện, lúc đối diện với ánh mắt của anh thì sững sờ một giây, sau đó nở nụ cười ngạc nhiên: “Ơ! Tôi không nhìn nhầm chứ?"

"Không nhầm." Sở trưởng Lam cười tươi giới thiệu: “Đây là đội trưởng tạm thời mới điều về của chúng ta, đồng chí Châu Quang Hách, ba người này đều là người của đội an ninh, anh ấy là đội phó Trâu của đội an ninh..."

"Đúng thật này!" Trâu Khải nhét hộp cơm vào nách, nhanh chóng bước tới, nụ cười ngạc nhiên biến thành vui mừng: “Không ngờ đấy! Đội trưởng mới lại là cậu, khoan đã, đừng nói là cậu không nhận ra tôi nhé?"

Châu Quang Hách nhìn đối phương một lúc lâu, lục tìm trong trí nhớ, lúc tìm thấy khuôn mặt non nớt tương tự thì trong mắt anh hiện lên ý cười: “Trâu Khải?"

Một cú đấm giáng xuống vai trái của Châu Quang Hách, Trâu Khải cười càng thân thiết hơn: “Bạn học cũ, bạn học cùng bàn, tôi còn tưởng cậu không nhớ tôi nữa, tôi thì vừa nhìn đã nhận ra cậu."

"Bạn học cũ?" Sở trưởng Lam cũng cười theo: “Vậy thì tốt rồi, có đội phó Trâu, chắc chắn đội trưởng Châu sẽ sớm quen thuộc với tình hình anh em trong đội."

"Cứ giao cho tôi." Trâu Khải vẫn đang nhìn Châu Quang Hách: “Lúc đó cậu mới học lớp sáu đã được quân đội chọn đi rồi, cả trường chỉ chọn một người cậu, những năm đầu tôi vẫn luôn tìm hiểu cậu đi đâu, kết quả là không tìm được tin tức gì. Mấy năm nay chỉ nhìn thấy huân chương được gửi về nhà cậu, trong quân đội chắc hẳn được trọng dụng lắm, sao lại quay về đây?"

"Do bị thương nên chuyển ngành." Châu Quang Hách chào hai công an phía sau.

"Đội trưởng Châu chính là nhân tài mà cục trưởng chúng tôi tốn năm năm công sức mới có thể điều về." Sở trưởng Lam cười tươi như vớ được bánh: “Đồng chí Châu Quang Hách, sau này thời gian để bạn cũ hàn huyên còn nhiều lắm, bây giờ còn phải đến văn phòng xử lý nốt việc."

Trâu Khải giành lời trước: “Hai người cứ đi trước đi."

Châu Quang Hách gật đầu với anh ta, rồi đi theo sở trưởng vào văn phòng.

"Nhìn ai thế?"

"Sao em lại đến đây?"

Hai người công an thấy cô gái đi vào thì biết ý, lui ra ngoài.

Ô Lâm Lâm nhìn chằm chằm vào hành lang, phát hiện bóng lưng to lớn ở đằng xa thì thờ phào nhẹ nhõm. Muốn dời mắt đi nhưng không thể rời mắt khỏi bóng lưng ấy, nhìn mãi không chớp mắt. Ngắm nhìn bờ vai rộng và đôi chân dài một lúc, rồi mới quay sang vị hôn phu trước mặt có thân hình tương tự, say đắm trước khuôn mặt đẹp trai của anh ta: “Không phải anh nói muốn ăn bánh bao sao? Em đặc biệt đi xếp hàng mua cho anh đấy."

Đối với hộp cơm được đưa đến trước mặt, Trâu Khải không thèm liếc lấy một cái, nhìn chằm chằm vào bảng tên ở cửa văn phòng sở trưởng, gương mặt không còn tươi cười như lúc này: “Người đó là đội trưởng đội an ninh mới."

"Cái gì!" Ô Lâm Lâm lại quay đầu nhìn lại, nhưng lúc này đã không thấy bóng dáng ai nữa: “Đội trưởng không phải là anh..."

Lời còn chưa nói hết thì bị ánh mắt u ám của anh ta ngăn lại. Ô Lâm Lâm im lặng, đi theo anh ta đến góc ngoài cửa văn phòng, nhìn anh ta lấy thuốc lá ra châm lửa, thổi ra một vòng khói, phát hiện sắc mặt anh ta vẫn không hề dịu đi, thận trọng nói: “Không phải đến tháng tư mới thay đổi chức vụ sao?"

"Hiện tại là đội trưởng tạm thời." Trâu Khải dựa vào tường, gạt tàn thuốc, liếc nhìn người phụ nữ.

Ánh mắt ấy lười biếng và phóng túng, nhưng lại khiến Ô Lâm Lâm cảm thấy nhộn nhạo, nhỏ giọng nói: “Mẹ em đã tìm người đi lo chuyện phiếu rồi, hôm qua sở trưởng Lam còn đang mượn phiếu xăng mà không được."

"Anh không cần mọi người lén sau lưng anh làm những việc đó." Trâu Khải ngậm đầu lọc thuốc, cuối cùng cũng đưa tay lấy một chiếc bánh bao chiên: “Xếp hàng vất vả rồi."

Ô Lâm Lâm lập tức lắc đầu, đôi mắt mê đắm nhìn anh ta: “Không vất vả, là em muốn làm, muốn giúp anh."

"Chủ nhật anh sẽ về nhà thăm dì." Trâu Khải vứt tàn thuốc xuống đất, giẫm tắt, bước tới hai bước, đưa chiếc bánh bao chiên đến bên môi cô ta: “Anh ăn rồi, em ăn đi."

Ô Lâm Lâm há miệng cắn vào chiếc bánh bao, trái tim vì hành động của anh ta mà đập thình thịch, mặt đỏ bừng, ánh mắt càng thêm mê đắm anh ta: “Phía mẹ em tuyệt đối sẽ không sai sót, mẹ còn chuẩn bị sẵn đồng hồ Roma cho phó cục trưởng, đợi anh lên chức, em vào cục quản lý đất đai, chúng ta kết hôn có được không?"

"Những chuyện này đợi anh đi thăm dì rồi hãy nói."

Trâu Khải chỉnh lại bộ đồng phục công an: “Tới giờ làm rồi."

Ô Lâm Lâm xoa xoa môi, nhìn người đàn ông đi vào, hồi tưởng lại sự ngọt ngào vừa rồi.

Mặc dù Thủy Lăng có sự tự tin phi thường, nhưng mẹ con Châu Hủy vẫn lo lắng cả đêm, sợ Châu Phục Hưng và Kim Xảo Chi sẽ dẫn theo người nhà tới gây chuyện.

Sáng hôm sau, người thực sự đã đến.

[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]