Chương 21: Tên đàn ông thối tha này, quả nhiên không có ý tốt

Chương 21: Tên đàn ông thối tha này, quả nhiên không có ý tốt

Đầu năm nay hôn tang cưới hỏi, cũng không cho tổ chức lớn, Châu Quang Hách chỉ mời người của hai nhà gần nhất, cộng thêm hai người bạn nối khố. Những người bạn bè khác vốn dĩ có quan hệ không tệ, nhưng đã mười năm không có liên hệ, không đến mức phải mời đến, đưa chút kẹo cưới là đủ rồi.

Một nồi súp yêm đốc tiên tươi ngon, cho cả chân giò vào, một miếng thịt muối, một cân măng xuân, làm hơn cái đậu phụ lá, hầm nước canh màu sữa trắng.

Thịt kho tàu, sườn kho, cá kho, một nồi đậu hũ cải trắng, cũng không quên cải thìa mà Thủy Lang thích ăn nhất, cần tây xào thịt băm, lá khoai lang xào, ngoài ra còn có ba món ăn nguội, trứng bắc thảo đậu hủ, bánh đậu phụ Tứ Hỉ, đậu phộng rêu.

Hai chai rượu Mao Đài, hai bao thuốc lá Hồng Song Hỉ, đặt ở trên bàn, còn có vài chai nước quýt cho đồng chí nữ và trẻ con uống.

Bà ngoại ngồi xuống, cậu mợ ngồi bên cạnh, chị cả ngồi một mình ở một bên, anh cả và chị dâu ngồi ở bên cạnh ông cậu. Chị dâu không hồ hởi bà mợ, bà mợ cũng không hồ hởi với chị dâu, tiếp theo là hai người bạn nối khố của Châu Quang Hách, cô dâu chú rể thì lại ngồi tùy tiện.

Châu Quang Hách kéo Thủy Lang đứng dậy, tay rót một chén rượu Mao Đào, đưa cho cô một chén nước lọc: “Hôm nay là ngày cưới của chúng con, con gái không uống được rượu, thì thay rượu bằng nước để kính mọi người. Cảm ơn các vị trưởng bối từ nhỏ đến lớn đã chăm sóc con, cha mẹ con đi sớm, không thể thấy con kết hôn, may mắn là bà ngoại vẫn còn đây."

Thực ra Châu Quang Hách có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không thể nói ra, mắt đỏ hoe, chỉ nói ra những nhân vật quan trọng.

Bà Tống mỉm cười hiền lành: “Cô gái này rất tốt, cực kỳ tốt, Tiểu Hách của chúng ta có phúc, kết hôn nhất định phải đối xử tốt với người ta. Phải đi làm kiếm tiền, tan sở rồi mấy chuyện vo gạo nấu ăn thì cháu cũng phải làm.”

Nghe vậy, Thủy Lang cười, ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, đúng lúc chạm phải ánh mắt mỉm cười của anh, sững sờ một lúc, quay đi rồi giơ cao chén trà trong tay: “Cạn ly nào."

Lời của cô dâu vừa nói ra, cả bàn tiệc đều giơ ly lên định đứng dậy, đột nhiên, cô dâu lại ngồi xuống.

Mọi người đều sững sờ, ngay cả chị dâu đang lầm bầm cũng sững sờ, không hiểu đây là trò gì.

Tiếp theo, chú rể cũng bị cô dâu kéo ngồi xuống, sau đó Thủy Lang tiếp tục giơ ly: “Ngồi xuống cạn ly là được rồi."

Mọi người không hiểu gì, đưa tay chạm ly, trong niềm vui sướиɠ còn mang theo một chút ngơ ngác.

Chỉ có Châu Hủy và bà ngoại nhìn Thủy Lang với ánh mắt thêm phần yêu mến.

“Chúc mừng tân hôn, trăm năm hạnh phúc~”

Sau khi cạn ly, tạm thời không còn việc gì nữa, Thủy Lang cầm đũa lên ăn cơm.

Cải thìa thịt băm phủ trên cơm, gắp một đũa cho vào miệng, cải thìa trộn với vị ngọt của cơm, cắn vào giòn“rắc rắc”, bên trong còn có thịt băm, lập tức làm dịu cơn thèm ăn của cô sau một buổi chiều.

Thịt sườn kho, Thủy Lang không giống như chị dâu chỉ chọn ăn phần sườn ngon nhất, cô gắp bất cứ chỗ nào, vì ngoài việc thích ăn thịt, cô còn thích ăn nước sốt chua ngọt bên ngoài hơn.

Một bát súp yêm đốc tiên được đặt bên cạnh, một miếng chân giò lớn với lớp da căng đầy collagen, một miếng thịt muối hầm mềm nằm bên cạnh, hai miếng tàu hũ và mấy ngọn măng tươi non nhất, cũng là phần ngon nhất trên cây, rưới thêm nước dùng màu trắng sữa vào, thoang thoảng mùi ngọt mặn quyện lẫn.

Thủy Lang cầm muỗng, trước tiên múc một muỗng canh để uống, lông mày lập tức nhíu chặt: “Ngon quá!”

Quá ngon đi!

Súp yêm đốc tiên, trước đây cô chỉ ăn ở nhà hàng Thượng Hải, là nhà hàng cao cấp ở địa phương, chưa bao giờ được nếm thử hương vị của nồi hầm cách thủy nguyên bản. Đây là hương vị đậm đà và ngon nhất mà cô từng nếm trong cả hai kiếp, thứ không thể thay thế đó chính là hương vị “gia đình”.

Ngọn măng non mềm đến mức chỉ cần cắn nhẹ một cái là đứt, giống như đậu phụ, nhưng khi ăn lại không phải là độ mềm mịn như của đậu phụ, mà hơi giòn, chỉ cần nếm thử là biết thời gian nấu rất vừa vặn, lửa không lớn cũng không nhỏ, ngọn măng cũng được hái vào thời điểm tốt nhất.

Kim Xảo Chi cầm chiếc muỗng lớn, múc ba lần mà không lấy được một cọng măng nào. Có nhiều người ở đây, cô ta cũng không thể đứng dậy lật nồi để tìm, chỉ đành bất đắc dĩ đặt muỗng xuống, nhìn thấy Thủy Lang đang ăn, trong bát còn có nhiều ngọn măng, cô ta lập tức tức giận không chỗ nào để trút giận, nhưng cũng chỉ có thể chửi mắng trong lòng.

Đồ nhà quê! Đồ nghèo kiết xác!

Làm sao lại lấy được một người ăn uống thiếu ý thức như vậy làm em dâu chứ!

Bà mợ muốn ăn, không quan tâm nhiều đến vậy, đứng dậy nhắm vào ngọn măng, múc một muỗng được hai ba miếng, cho vào bát, điều này khiến chị dâu càng tức giận hơn, bắt đầu mắng chửi bà mợ trong lòng.

Không có văn hóa, dáng vẻ gì thế này!

Dù sao cũng là người sống ở trong lều, gốc gác vẫn là người nhà quê, dù có sống sung túc hơn nữa, cũng không thể thay đổi được văn hóa!

Cả nhà này chỉ có cô ta là tốt nhất!

[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]