Chương 16: Làm như cưới vợ thật vậy

Chương 16: Làm như cưới vợ thật vậy

Cô nói câu này không hề có chút thành kiến nào, hoàn toàn là một sự ngưỡng mộ, là sự ngưỡng mộ đối với khả năng mình không có, nhưng người khác lại có, cũng là sự ngưỡng mộ khác với những người đàn ông có tư tưởng cổ hủ nói chung.

“Không biết.” Châu Quang Hách đã quyết định, lại chọn thêm vài bó len, tính cả cho chị gái và ba cô cháu gái: “Học cũng không khó, từ nhỏ đến lớn anh đã nhìn mọi người đan len.”

Thủy Lang lần đầu tiên thực lòng muốn giơ ngón cái lên với anh: “Vậy thì em chờ để mặc thôi.”

So với Thủy Lang, Châu Quang Hách giống như mắc chứng cuồng mua sắm, mua len đầy túi lớn màu xanh của Thủy Lang, lại mua cho Thủy Lang hai đôi giày, một đôi giày da, một đôi giày vải trắng. Mua xong thì đi thẳng đến cửa hàng quốc doanh, mua một bộ đồ cưới đầy đủ, vỏ gối có hình uyên ương nghịch nước, ga trải giường hoa mẫu đơn đỏ, một ấm nước màu đỏ sậm, chậu rửa mặt bằng sứ hoa mẫu đơn đỏ, xà phòng, hộp xà phòng màu đỏ, tách trà bằng sứ, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, khăn mặt màu đỏ...

“Sao anh có chấp niệm với màu đỏ thế?” Thủy Lang không thể chịu đựng được nữa, tay cầm đồ vật sắp rơi xuống.

Châu Quang Hách mặt đầy vẻ ngơ ngác: “Là tân hôn của chúng ta, không phải kết hôn phải có màu đỏ sao?”

“Anh đừng làm như thật thế.” Thủy Lang thúc giục: “Đồ đủ dùng là được rồi, mau về thôi.”

“Được, cũng đủ rồi.” Châu Quang Hách trả tiền xong, cầm tất cả đồ đạc lên: “Còn thiếu gì nữa không?”

“Có anh thì em không thiếu gì.” Thủy Lang thực sự không chịu nổi nữa, cầm đồ đạc “leng keng” đi ra ngoài.

Đi một lúc lâu, phát hiện người có chân dài đến tận thắt lưng kia, còn đi tụt lại một đoạn dài. Cô dừng lại, đi ngược lại xem anh có phải mang quá nhiều đồ không đi nổi không, kết quả nhìn thấy đôi tai anh đỏ bừng, đỏ đến mức sắp chảy máu, thắc mắc hỏi: “Anh rất nóng à?”

Thủy Lang ngẩng đầu nhìn mặt trời nửa bầu trời: “Hôm nay có hơi nóng, sáng sớm em đã phát hiện ra rồi, nếu anh mua ít để ra ngoài sớm hơn thì sẽ không phải đội nắng ban trưa về nhà.”

Châu Quang Hách không nói gì, đôi tai vẫn đỏ bừng, chỉ là đưa tay lấy túi lớn màu xanh đựng đầy len trên vai Thủy Lang.

Thủy Lang cũng không từ chối, vai sắp bị dây đeo thắt nghẹn rồi: “Đi nhanh lên, về nhà rồi sẽ mát.”

Lần này, bước chân của Châu Quang Hách không còn chậm lại nữa, hai người nhanh chóng đi vào trong bóng cây ngô đồng.

Lúc này đang là giờ cơm trưa, những người đang vo gạo rửa rau trong bếp sau khi nhìn thấy hai người đi qua đều chào hỏi.

Khi Châu Quang Hách đi vào ngõ, anh giơ tay phải ra, ai chào hỏi anh và hỏi anh về chuyện đăng ký kết hôn, anh cũng sẽ lấy kẹo từ túi kẹo ra đưa cho họ.

Cuối cùng cũng đến nhà, nhìn thấy ba cột sóng wifi đang ngồi xếp hàng trên bậc cửa trước, nghe thấy tiếng động đều quay đầu lại: “Cậu nhỏ, mợ nhỏ về rồi!”

Tam Nha chạy vào trong một cách vui vẻ, hình như là đi báo cho mẹ.

Đại Nha và Nhị Nha chạy đến, một người giúp cậu nhỏ lấy đồ, một người giúp mợ nhỏ lấy đồ.

Ngay lúc này, trong lòng Thủy Lang trào dâng một loại cảm xúc mới lạ mà cô không thể hiểu rõ, chỉ biết cảm xúc này là tích cực, là cảm giác khiến trái tim trở nên tràn đầy: “Không cần đâu, cứ vào nhà trước đi, để mợ bỏ xuống đấy.”

Phía sau, Châu Quang Hách cũng nói như vậy, hai đứa trẻ ngoan ngoãn chạy vào nhà. Đại Nha cầm chậu rửa mặt đi đến bồn rửa tay trong sân, Nhị Nha nhấc ấm nước lên rót hai cốc nước, lại kéo ghế dưới bàn ra chuẩn bị.

Thủy Lăng trực tiếp ném đồ xuống đất, xoa bóp cổ cứng đờ, đối mặt với người phụ nữ đang ngồi bên cạnh mỉm cười nói: "Chị."

Châu Hủy nghe xong nụ cười càng sâu thêm: “Đã đăng ký được rồi chứ?"

"Được rồi." Thủy Lăng nhận lấy chậu nước trên tay Đại Nha, đặt xuống đất, đặt tay vào nước lạnh, ngay lập tức cảm giác nóng bỏng của cơ thể dần tan biến: “Trưa ăn gì?"

"Sáng sớm khi anh đi, đã đi chợ mua đồ ăn trước." Châu Quang Hách đặt từng thứ một xuống, đi tới thấy Thủy Lăng đã rửa xong, trực tiếp dùng nước mà cô đã rửa tay để rửa tay với xà phòng: “Em nghỉ đi, anh đi nấu cơm."

Thủy Lăng không biểu hiện gì, không phải cô không muốn làm, mà ngoài nấu mì, nấu cháo ngô thì cô không biết làm gì khác nữa.

Tuy nhiên, cô cũng không rảnh rỗi, uống nửa ly nước, liền bắt đầu thu dọn đồ mua về.

Đem từng bọc từng bọc vào trong phòng, rồi lấy từng cái một ra, nhìn thấy ba cô bé đang đứng ở cửa phòng nhìn vào trong, liền cầm túi kẹo sữa đi ra ngoài, đặt lên bàn vuông: “Đây là kẹo mừng cho người thân."

Châu Hủy nhìn thấy kẹo sữa, trong mắt lộ ra vẻ hoài niệm: “Thật lâu rồi không ăn."

Tam Nha nhón chân, giương mắt nhìn kẹo Tiểu Bạch Thỏ trên bàn: “Mẹ, kẹo ngon không?"

Tam Nha chưa bao giờ ăn loại kẹo này, Đại Nha và Nhị Nha cũng chưa bao giờ ăn.

"Ngon hay không, ăn thử rồi biết." Thủy Lang lấy một viên kẹo đã bóc vỏ, lộ ra viên kẹo màu trắng sữa, trong ánh mắt khao khát của Tam Nha, bỏ vào miệng, nhai rồi đi vào phòng tiếp tục dọn dẹp.

Tam Nha nuốt nước bọt, nhìn mẹ: “Mẹ, con cũng muốn ăn."

Châu Hủy ngồi bên bàn, chỉ vào túi kẹo: “Ăn đi, cậu mợ cho con ăn đấy.”

Tam Nha chạy đến, người vừa ngang tầm bàn vuông, bàn tay nhỏ đã được rửa sạch vẫn còn hơi vàng, cầm lấy một viên kẹo sữa, học theo cách của mợ nhỏ, bóc vỏ kẹo, không dám ném hết vào miệng, mà chỉ liếʍ một miếng, mắt lập tức sáng lên: “A" một tiếng, không nói nên lời, chỉ có thể tiếp tục nuốt nước bọt.

Cái dáng vẻ này của cô bé đã khiến Đại Nha Nhị Nha cũng chảy nước bọt.

Hai đứa lớn biết kẹo rất đắt, lúc nãy tuy mợ nhỏ nói "ăn thử rồi biết", nhưng không phải nói với họ, mà chỉ là nói với Tam Nha, nên không dám động.

Tam Nha bỏ kẹo vào miệng, dùng răng sữa nghiền nát, nhẹ nhàng cắn một cái, có nguồn nước ngọt liên tục chảy ra, còn có một mùi sữa lan tỏa, ngon đến mức không thể tin được, đôi mắt to như quả nho cũng cong thành hình trăng lưỡi liềm.

"Chị ơi, mẹ ơi.""

Thủy Lang vừa đi ra, liền thấy ba mẹ con vây quanh cô bé, ánh mắt chị cả là vui mừng hoài niệm, còn Đại Nha Nhị Nha là khát khao và hâm mộ cực hạn.

“Bánh kẹo cưới không ăn, là không ủng hộ mợ và cậu các cháu kết hôn à?”

Đại Nha Nhị Nha vội vàng lắc đầu, lộ vẻ sợ hãi.

“Vậy còn thất thần làm gì?” Thủy Lang xách hai cái chậu rửa mặt lên: “Có ủng hộ hay không, phải xem mấy đứa ăn nhiều ăn ít.”

Đại Nha Nhị Nha vội vàng không ngừng chạy tới, mỗi người cầm lấy một viên đường, bóc ra liền bỏ vào trong miệng, nhét đến mức miệng phồng lên, đồng thời ánh mắt cũng trừng như chuông đồng.

Đây là cái gì thế?

Sao có thể ngon như vậy!

Trên thế giới lại có kẹo ngon thế này ư!

Thủy Lang nhìn ba con chuột hamster nhỏ, trong mắt xuất hiện ý cười, nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh. Chu Hủy cũng nở nụ cười, cầm lấy một viên kẹo sữa Tiểu Bạch Thỏ, tỉ mỉ, chậm rãi vô cùng, giống như là đang lật xem hồi ức, bóc giấy kẹo ra, bỏ vào trong miệng thưởng thức, trong mắt hiện lên một tầng hơi nước.

Đầu bếp phía sau truyền đến giọng nói: “Chị cả, cải thìa em mua ở đâu rồi?”

Thủy Lăng liếc thấy dưới bàn có một chậu rau đã sơ chế, là những cây cải thìa màu xanh nhạt, bèn cầm lên mang ra sau bếp.

Người đàn ông mặc quân phục, thắt tạp dề trắng, đang bận rộn vô cùng.

Trên mặt bếp bày một bát thịt ba chỉ thái nhỏ, hai con cá trích, một bát sườn nhỏ đã chần qua nước và một phần bánh đậu phụ Tứ Hỉ đã làm xong.

"Nhiều món thế?" Thủy Lăng quên đi sự bực bội khi sáng nay bị người ta nhận nhầm là mang thai, nhìn thấy nhiều món mặn còn chưa nấu xong, lại đã thèm nhỏ dãi.

"Hôm nay chúng ta kết hôn, phải ăn những món ngon." Trên mặt Châu Quang Hách nở một nụ cười mà Thủy Lăng không hiểu: “Bữa này chúng ta ăn tạm, tối còn nhiều món nữa, bày một mâm, gọi bà ngoại đến uống rượu mừng."

Thủy Lăng vốn không có ý kiến gì, khi nghe thấy "còn nhiều món nữa" thì càng không có ý kiến gì: “Em không biết nấu ăn."

"Anh biết, sau này anh sẽ nấu cơm." Châu Quang Hách cũng không bận tâm, chợt nhớ ra điều gì đó, quay đầu hỏi: "Anh nấu ăn có ngon không?"

Thủy Lang nghĩ đến cá chiên hôm qua ăn, gật đầu: “Ngon, rất ngon.”

Châu Quang Hách được khích lệ, làm việc nhanh nhẹn hơn: “Phòng bếp khói dầu lớn, em ra ngoài nghỉ ngơi đi.”

Thủy Lang trở lại phòng, sau khi sắp xếp đồ đạc xong xuôi, nhìn chăn trên giường gấp giống hệt như miếng đậu hủ, chỉ có một cái chăn.

Mở tủ quần áo lớn ra, đảo mắt một vòng, không thấy chăn bông thì nhíu mày.

Vừa rồi người này ở cửa hàng điên cuồng mua đồ, mà sao không nghĩ đến chuyện mua một một chiếc chăn bông?

Buổi tối ngủ thế nào đây?

[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]