Chương 13: Tìm tôi tính sổ

Chương 13: Tìm tôi tính sổ

Không phải là Trâu Khải sao?

Hay là cô nhớ nhầm, là Châu chứ không phải Trâu?

Thủy Lang cẩn thận gấp giấy giới thiệu lại. Châu hay Trâu, đối với cô đều không quan trọng. Mười năm hỗn loạn, đã xảy ra quá nhiều chuyện, nhà họ có thể đứng vững trong cuộc hỗn loạn, còn tích lũy được nền tảng tốt như vậy cho con cái, ai biết giữa chừng đã xảy ra chuyện gì chứ.

"Được rồi, anh đi đi."

Lần này, Châu Quang Hách thực sự rời đi.

Thủy Lang nằm trên giường chợp mắt một lúc, rồi nhanh chóng tỉnh dậy. Mặc dù đã chạy vạy cả ngày, nhưng trên tàu cũng đã ngủ mấy ngày mấy đêm, hoàn toàn không thiếu ngủ.

Nhìn ra ngoài cửa sổ chưa kéo rèm, trăng chỉ khuyết một góc nhỏ, màn đêm phủ lên phố xá một lớp vải voan mỏng, đèn đường trong thành phố vẫn chưa tắt, lá cây trên hai bên đường lắc lư nhẹ nhàng, chiếu bóng loang lổ xuống đường.

Thủy Lang khoác áo bông xám xịt, đi ra khỏi nhà nghỉ, đi về phía ngã tư quen thuộc nhưng cũng xa lạ.

Đi khoảng mười phút, rẽ vào ngã tư rộng rãi hơn. Mỗi con đường đều có khá nhiều xe cộ, nhưng con đường trong ngã tư này lại khác với những con đường khác. Điểm khác biệt là hai bên đường, nơi đây toàn là nhà với nhà, ngay cả vào ban đêm, căn nhà cũng toát lên khí chất xa hoa lộng lẫy.

Tuy nhiên, vẻ xa hoa chỉ là bề ngoài.

Thủy Lang dừng lại trước cánh công chạm khắc, nhìn từ bên ngoài vào, bãi cỏ đáng lẽ phải được cắt tỉa gọn gàng, khu vườn phải được chăm sóc cẩn thận, có đài phun nước với tượng thiên thần nhỏ bằng đá trắng, mà bây giờ đã trở thành sân phơi lộn xộn gấp bội lần so với sân của nhà họ Châu. Hàng loạt giá phơi quần áo được đặt ngổn ngang, những căn phòng xây dựng trái phép được làm một cách cẩu thả.

Trên mặt đất đào những đường cống thoát nước tạm thời, nói dễ nghe là cống thoát nước nhưng thật ra phải gọi là cống ngầm, dưới ánh đèn mờ ảo bay ra mùi cá tanh.

Con đường lát đá cuội ở giữa thì không bị phá hủy, vẻ ngoài của ngôi biệt thự ba tầng cũng được giữ nguyên, nhưng từ những tấm rèm cửa với màu sắc khác nhau, những chiếc đèn chùm lộng lẫy ban đầu đã được thay thế bằng bóng đèn điện với dây điện tạm thời, cho thấy bên trong đã sớm bị phân chia.

Không cần vào bên trong cũng có thể biết, phòng khách, phòng ăn, nhà bếp, mỗi phòng trong đó, thậm chí gara ô tô, tầng hầm, đều được chia thành từng hộ gia đình, không còn rộng rãi và sang trọng như xưa.

Thủy Lang nhìn về phía ban công hình bán nguyệt ở giữa tầng hai, đó là phòng ngủ chính của mẹ Thủy Lang trước đây, hiện gia đình tiểu tam đang ở.

Gia đình tiểu tam vẫn chiếm giữ phòng tốt nhất của ngôi biệt thự, dọn sạch mọi đồ đạc của x nữ chủ nhân trước đây, không biết đã vứt ở đâu trong bãi rác.

Thủy Lang đang kìm nén cơn tức giận trong lòng thì đột nhiên thấy có người đi ra, lập tức trốn sau gốc cây ngô đồng.

Khi người đó đi đến dưới ánh đèn của căn nhà xây dựng trái phép, ánh mắt tựa nước, ngay cả khi khóe mắt có nếp nhăn thì trông vẫn long lanh, khiến ai nhìn thấy cũng sẽ có ấn tượng "đây là một người tốt".

Quả nhiên oan gia ngõ hẹp, vừa rồi không nhìn nhầm, đúng là tiểu tam.

Dù cô muốn xông ra đánh một trận thật mạnh, nhưng trước khi chính sách chính thức được ban hành, tuyệt đối không thể lộ mình trước mặt tiểu tam và kẻ bội bạc, nếu không sẽ thất bại mất.

Tuy nhiên, trong mối quan hệ địch ở ngoài sáng ta ở trong tối, nếu muốn tìm cách gây rắc rối cho tiểu tam thì cũng không phải là chuyện khó.

Đặc biệt là khi nhìn thấy lúc này tiểu tam đang cảnh giác quan sát cảnh vật xung quanh, lại đi ra ngoài vào lúc nửa đêm, nhìn qua chắc chắn không phải là người lương thiện.

Thủy Lang thấy may vì mình có thân hình mảnh khảnh, mới có thể trốn sau gốc cây ngô đồng một cách kín đáo, cho dù tiểu tam đứng trước cây cũng không phát hiện ra phía bên kia cây còn có một người.

"Bên này!"

Đầu đường vừa xuất hiện bóng dáng một người, tiểu tam đã vẫy tay, người đó nhanh chóng chạy đến, là một người trung niên.

Tiểu tam đưa cho ông ta một cuộn giấy gấp lại: “Thứ trên danh sách nhất định phải lấy được trước thứ bảy, biết chưa?"

Người trung niên lấy đèn pin ra khỏi túi, sau khi lấy ra thì chiếu vào giấy một lúc, nhìn rõ rồi, cau mày nói: "Cái khác thì được, cái đồng hồ Thụy Sĩ, cò là đồng hồ Roma đắt nhất, không dễ lấy lắm đâu."

"Nếu dễ lấy, tôi còn tìm anh lấy làm gì?" Tiểu tam rõ ràng không có kiên nhẫn, nói xong dừng lại một lúc, điều chỉnh giọng điệu nói: "Cái đồng hồ này không phải cho người khác, là vì công việc của Lâm Lâm. Anh cũng biết mà, người yêu của con trai phó cục trưởng Hứa có thứ tốt gì mà chưa từng thấy, điều kiện kết hôn cũng chỉ có chiếc đồng hồ Rom này. Phó cục trưởng Hứa đang lo lắng, tìm khắp nơi nhờ vả muốn lấy được, đây là cơ hội tốt cho Lâm Lâm có thể vào cục quản lý đất đai, anh nhất định phải nghĩ cách lấy được chiếc đồng hồ, tôi biết anh có khả năng này mà.”

Người trung niên vẫn cau mày.

Tiểu Tam nói giọng mềm nhũn, đưa tiền trong tay qua, nịnh nọt: "Biết gần đây cuộc sống của các anh cũng không dễ dàng, yên tâm, cũng chỉ có điều tra nghiêm ngặt trong thời gian này thôi. Sau này sẽ càng ngày càng lỏng lẻo, có tôi ở đây, ngày tháng tốt đẹp của các anh còn ở phía sau. Thứ lấy được, để ở chỗ cũ, tôi sẽ cho anh thêm phong bì."

Người trung niên đang cau mày bỗng giãn ra, tắt đèn pin: “Tôi sẽ suy nghĩ cách, cố gắng lấy được, cái phiếu dầu này..."

"Phiếu dầu càng phải kiếm cho đủ!" Tiểu tam cướp lời nói: "Phiếu dầu là chuẩn bị cho đối tượng của Lâm Lâm, anh có biết tầm quan trọng của nó không?"

Người trung niên vừa nghe đến năm chữ "đối tượng của Lâm Lâm", biểu cảm lập tức thay đổi, ánh sáng của đèn pin phản chiếu ra vẻ nịnh nọt giữa lông mày ông ta: “Thứ mà đội phó Trâu cần, tôi nhất định sẽ thu xếp đầy đủ, đảm bảo không thiếu một thứ nào, tuyệt đối không làm ảnh hưởng đến cậu ấy!"

"Anh nhỏ tiếng chút!" Tiểu tam nhìn xung quanh, hạ thấp giọng nói: "Chuyện này đối tượng của Lâm Lâm không nói ra, là tôi nghe ngóng được chuyện phía trên muốn làm, người ta là công an nhân dân, không thể nhận của dân một chút nào."

"Hiểu rồi, hiểu rồi." Người trung niên bỏ giấy vào túi, chuẩn bị đi.

Tiểu tam lấy ra một phong bì dày đựng tiền từ trong túi: “Đến lúc đó cất cái rương ở chỗ cũ, vẫn là mười một giờ rưỡi tối, nhất định không được thiếu đồ."

Thủy Lang nhìn người trung niên đi khuất, lại nhìn tiểu tam biến mất trước cửa, cau mày suy nghĩ chỗ cũ là ở đâu, đi vòng một vòng, nhớ lại hướng mà người trung niên vừa ngẩng cằm, đi vào con hẻm nhỏ giữa những biệt thự với nhau.

[Cảm ơn tình yêu @Thủy Nguyên đã đề cử cho truyện ạ]