"Cháu cảm ơn dì." Mã Tú Trân đưa mắt nhìn Trần Chiêu Đễ đi vào nhà bếp cầm đường đỏ, đến bên cạnh Lý Ngọc Phượng nhỏ giọng nói: "Em biết không? Liễu Y Y cùng Lưu Chấn Hoa đồng thời trở về, hai người bọn họ đều bị xối đến ướt sũng."
"Chị nói với em chuyện này để làm gì?" Lý Ngọc Phượng giả vờ cùng chuyện này rũ sạch quan hệ, cúi đầu không nhìn tới chị ấy, Mã Tú Trân lại nở nụ cười, cố ý nhìn nàng nói: "Không đúng nha, Tam ca của em lúc nào mà chẳng đợi Liễu Y Y đến rồi mới xuất phát chứ, sao hôm nay Liễu Y Y còn chưa có lên xe, bọn em đã trở về rồi?"
Lý Ngọc Phượng giả bộ hờ hững hỏi ngược lại: "Chị lúc nào lại quan tâm Tam ca của em như vậy? Liền anh ấy đối với người nào ân cần chị đều biết?"
Mã Tú Trân vốn cũng chỉ là định thăm dò thăm dò Lý Ngọc Phượng, không nghĩ tới bị Lý Ngọc Phượng thăm dò lại, trên mặt lập tức có chút phát nhiệt, nhưng vẫn giả bộ như nghiêm túc nói: "Tam ca của em cùng Liễu Y Y những chuyện kia...cả đội sản xuất chúng ta ai mà không biết chứ?"
Lý Ngọc Phượng nhìn Mã Tú Trân cúi đầu nói chuyện, cũng không tiếp tục nói nữa. Ở thời đại này mọi người tìm đối tượng đều là âm thầm, có rất nhiều người chính vì công khai mà chết. Hiện tại cô không thể quá mức chỉ ra tâm tư của Mã Tú Trân, biết khó mà lùi không để cho chị ấy quá khó xử.
"Chị yên tâm, Tam ca của em sẽ không thích Liễu Y Y." Nàng nhìn một chút Tam tẩu tương lai, cười cười chầm chậm mở miệng nói.
Trần Chiêu Đễ đã từ nhà bếp cầm một bọc nhỏ đường đỏ ra, đưa cho Mã Tú Trân nói: "Nếu là không đủ lại đến chỗ dì lấy, nếu như thanh niên trí thức Liễu không tốt lên, liền mời bác sĩ tới tiêm một mũi mới có thể mau khỏi."
"Cháu biết rồi ạ, cảm ơn đại nương." Mã Tú Trân nhận đồ vật, đang muốn che dù rời đi, lại nghe Trần Chiêu Đễ quay đầu hướng về căn phòng đang thắp đèn hô một tiếng: "Lão Tam, bên ngoài trời tối đường không dễ đi, con đưa đồng chí Mã về ký túc xá thanh niên trí thức đi."
Lý Ngọc Phượng cùng Mã Tú Trân hai người đều sửng sốt nhìn nhau một chút; Một người xấu hổ, vội vàng quay đầu đi; Một người khác thì có chút ngờ vực ngẩng đầu nhìn Trần Chiêu Đễ, thấy trên mặt bà mang nét cười, giống như hoàn toàn chính là thuận miệng nhấc lên mà thôi.
Ngẫm lại cũng đúng, Lý Nhị Hổ đã thành thân, cũng không thể để hắn đêm hôm khuya khoắt đưa một nữ đồng chí về nhà được, cho nên Lý gia bây giờ có thể đưa Mã Tú Trân về, cũng chỉ có Lý Tam Hổ.
"Không... Không cần….đường không xa, cháu có thể tự trở về." Mã Tú Trân gương mặt đỏ bừng lên, cũng may mắn tối như bưng nhìn không thấy, bằng không lúc này nhưng bêu xấu rồi.
Lý Tam Hổ còn không biết chuyện gì xảy ra, chụp vào kiện áo choàng ngắn từ trong phòng ra, nghe nói Trần Chiêu Đễ để hắn đưa Mã Tú Trân về ký túc xá thanh niên trí thức, cũng không chần chờ gì, từ góc tường cầm lấy một cái dù rách, quay đầu cùng Mã Tú Trân nói: “Đồng chí Mã, chúng ta đi thôi."
Lý Ngọc Phượng tiến lên đẩy Mã Tú Trân, đến bên tai chị nhỏ giọng nói: "Chị Tú Trân, Tam ca của em gọi chị đấy."
Mã Tú Trân cùng Lý Tam Hổ một trước một sau đi trên con đường nhỏ lầy lội.
Ban đêm mưa nhỏ bị gió thổi tán, đánh vào người làm đôi má ướt sũng.
Mã Tú Trân thấy Lý Tam Hổ không nói lời nào, dứt khoát thả chậm bước chân, ngẩng đầu nói với bóng lưng của hắn: "Đồng chí Liễu ngày hôm nay mắc mưa bị cảm, bằng không anh đi thăm cô ấy một chút?"
Người toàn đội sản xuất đều biết Lý Tam Hổ thích Liễu Y Y, Mã Tú Trân hỏi như vậy, chẳng có vấn đề gì cả.
Lý Tam Hổ nghe thấy lời này ấy vậy mà có chút cáu kỉnh, bước chân dừng một chút, nghĩ tới những lời Lý Ngọc Phượng nói với hắn kia, hắn còn cảm thấy mình nghẹn khuất, giống như "Độ cứng", bị Liễu Y Y đùa giỡn xoay vòng vòng. Nhưng hắn dù sao cũng từng thích Liễu Y Y, coi như trong lòng có giận, ngoài miệng cũng không muốn nói xấu cô ấy.
“Đồng chí Mã nói chuyện chú ý chút, tôi cùng đồng chí Liễu không có quan hệ gì, cô nói lung tung như vậy, là phải chịu giáo dục tư tưởng." Lý Tam Hổ chững chạc đàng hoàng mở miệng.
Mã Tú Trân tự nhiên bị Lý Tam Hổ chặn miệng, trong lòng hơi có chút buồn bực, nhưng lại nghe hắn nói không có quan hệ gì với Liễu Y Y, lại cảm thấy có chút cao hứng, trong lúc nhất thời cảm xúc vô cùng mâu thuẫn.
"Vậy tôi không nói nữa." Cô cúi đầu xuống từ từ đi đường, trông thấy những nơi Lý Tam Hổ đi qua, trên mặt đất in lên những dấu chân lớn lớn nhỏ nhỏ, nàng án lấy bước chân nhảy vào để đi, liền đôi giày cao su cũng không bị làm bẩn.
Lý Tam Hổ thấy sau lưng không có âm thanh, cảm thấy có chút kỳ quái, quay đầu liền trông thấy Mã Tú Trân dẫm lên bước chân của mình đi tới. Cô vóc người thấp, bước chân không đủ lớn, cho nên nhìn qua giống như nhún nhảy, thực sự có chút buồn cười.
Người trong thành chính là người trong thành, đều đã đến nông thôn lao động cực khổ, còn sợ những thứ bẩn loạn này? Điểm này thanh niên trí thức Mã thật đúng là không bằng thanh niên trí thức Liễu, thanh niên trí thức Liễu làm việc gì đều là dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt, có bao giờ trước mặt người khác biểu hiện ghét bỏ?
Hắn nghĩ như vậy, lại cảm thấy có chút không đúng, Liễu Y Y thực sự quá hoàn mỹ, hoàn mỹ đến hắn liền một cái khuyết điểm đều tìm không ra. Nhưng người hoàn mỹ dạng này, có đến phiên Lý Tam Hổ hắn thích không? Coi như hắn thích, người ta sẽ liếc mắt nhìn tới hắn sao? Hắn còn không tự mình hiểu lấy, phải biết rằng muốn so với Lưu Chấn Hoa là chuyện hoàn toàn không có khả năng.