Khi Triệu Quốc Đống về đến nhà, sắc trời đã tối. Bà Triệu điểm một ngọn đèn dầu trong nhà bếp để chờ hắn, thấy hắn toàn thân ướt đẫm trở về, càm ràm: "Sao đến giờ mới về? Nhanh đi thay quần áo sạch, bà hôm nay làm bã dầu xào rau xanh."
Nghe đến tên món ăn, lục phủ ngũ tạng của Triệu Quốc Đống kêu lên, có chút khó nhịn nuốt một ngụm nước bọt. Hắn giữa trưa không ăn gì liền lên núi đi, cho tới bây giờ mới trở về, đã sớm đói đến ngực dán vào lưng.
Hắn đem xác ve thu được dùng nước giếng rửa sạch sẽ, để ráo nước, đặt ở trên mành trúc phơi nắng. Xác ve kia chỉ có cách một mùa đông mới bị người ta phát hiện từ chỗ cao nhất của cây đại thụ, như được ban tặng sự sống một lần nữa, vẻ trong suốt và tinh thần, và sẽ sớm trở thành canh thuốc ở trong tay Lý Ngọc Phượng…..
Triệu Quốc Đống bưng một bát cơm, dùng vài gắp phủ rau xanh lên bát, ngồi xổm ở cửa ăn.
Rau xanh nhạt nhẽo bởi vì có bã dầu phủ lên một lớp bóng dầu ẩm ướt, Triệu Quốc Đống từng ngụm từng ngụm lớn đem cơm nuốt xuống, lại ngụm nhỏ ngụm nhỏ thưởng thức hương vị bã dầu mềm mại xốp giòn sau khi được xào lên.
Mặc dù đã trải qua một tuần bận rộn với công việc đồng áng nhưng dường như năng lượng của hắn đã quay trở lại.
Triệu Quốc Đống một bên lùa cơm, một bên nhìn về con đường nhỏ phía trước cổng, quả nhiên thấy một cậu bé ngốc đi ngang qua hàng rào tre trước cửa nhà, hắn liền cất tiếng gọi vào.
Đứa nhỏ mặt mũi bẩn thỉu như con mèo nhỏ nhìn rất đáng thương, chính là con của lão Trần gia bên cạnh Triệu gia.
Đội sản xuất số 8 này từng được gọi là Trần gia trạch. Họ Trần là họ phổ biến nhất ở đây, tổ tiên cũng có chút quan hệ thân thích.
Triệu Quốc Đống thấy đứa nhỏ đi tới, buông chén đũa xuống đi vào bên trong, đem viên kẹo Lý Ngọc Phượng ban ngày cho hắn lấy ra. Hắn bỏ xác ve sầu vào một chiếc giỏ nhỏ đan bằng mây, đưa tay ra đưa viên kẹo cho cậu bé: "Có biết đưa cho ai không?"
Đứa bé vừa nhìn thấy kẹo, đôi mắt vẫn còn đờ đẫn ban nãy đột nhiên sáng lên, khóe miệng chợt chảy nước miếng, chép chép phát ra âm thanh. Hắn hung hăng gật đầu, đưa tay nhỏ hướng Lý gia bên kia chỉ chỉ.
Trước đó lúc Triệu Quốc Đống cùng Lý Ngọc Phượng còn là thông gia từ bé, có đôi khi hắn lên núi bắt được thịt rừng ngon cũng sẽ để Trần A Ngốc lặng lẽ đưa một chút cho Lý gia. Nhưng đây là bí mật nhỏ của hắn và Trần A Ngốc hai người, Trần A Ngốc khi còn nhỏ bị viêm màng não, bệnh hỏng đầu óc, hiện tại ngay cả nói chuyện cũng không biết, đương nhiên sẽ không để lộ tiếng gió gì . . .
Lý Ngọc Phượng cầm đống xương to về nhà Trần Chiêu Đễ liền đem hầm lên. Lò đất nông thôn hầm xương cực kì thơm ngon, sau khi hầm hai tiếng trên lửa nhỏ, cho ra nước canh màu trắng sữa, hương vị xương hầm bay ra từ nhà bếp.
Lý Ngọc Phượng gần đây bắt đầu cùng Trần Chiêu Đễ học làm một chút việc nhà, vừa mới học xong châm lửa cho bếp lò. Mặc dù biết xã hội ba bốn mươi năm sau lò đất đều sẽ trở thành lịch sử, nhưng bây giờ lão bách tính còn muốn dựa vào nó tới làm một ngày ba bữa.
Trần Chiêu Đễ trông thấy Lý Ngọc Phượng ngồi ở bên cạnh cửa lò mặt mũi đầy mồ hôi, đem nàng kéo ra ngoài bảo: "Nha đầu, ra ngoài nghỉ ngơi đi." Trần Chiêu Đễ là thật không nỡ Lý Ngọc Phượng đυ.ng vào việc nhà, nhưng nàng cũng biết khuê nữ trưởng thành phải lập gia đình, nếu là đến lúc đó nhóm lửa nấu cơm cũng không biết, tương lai chịu khổ vẫn là chính nàng. Cho nên, khi Lý Ngọc Phượng yêu cầu muốn học dùng thổ lò, Trần Chiêu Đễ liền đáp ứng.
Nhưng bây giờ đã học xong, vậy cũng không cần nàng tiếp tục làm.
Gương mặt Lý Ngọc Phượng bị củi lửa huân đến đỏ bừng, cô từ trên băng ghế nhỏ đứng lên, cầm khăn xoa xoa gương mặt đầy mồ hôi, lúc cúi đầu lại nhìn thấy phía trên còn dính lấy một chút vệt mồ hôi nhàn nhạt.
Cô cho Triệu Quý Đông mượn chiếc khăn tay này để lau vào buổi trưa, cũng không biết tại sao người đàn ông đó ra nhiều mồ hôi như vậy, lau nhẹ một chút đã để lại dấu vết.
Nhưng mà nói cũng lạ, mình rõ ràng là người có chút ưa sạch sẽ, nhưng lại không cảm thấy bẩn khi nhìn thấy vết mồ hôi trên đó.....
Lý Ngọc Phượng vui vẻ từ nhà bếp đi ra, đến miệng giếng bên cạnh đánh một thùng nhỏ nước, dời ghế đẩu ngồi ở bên cạnh, chậm rãi cầm xà phòng chà xát chiếc khăn tay trắng có chút ố vàng, trong miệng còn không tự chủ ngâm nga hát.
Vừa rồi có một trận mưa rào, đây chính là thời điểm mát mẻ nhất trong đêm, Lý Ngọc Phượng vắt khô khăn tay, xoay người treo nó dưới mái hiên, khóe mắt chợt thấy một bóng người lóe lên sau lưng.
Cô nhanh chóng quay đầu lại, thấy sau lưng cũng không có ai, chỉ có những thân cây ngô đồng ở khu đất tự trồng trước cửa đung đưa.
Lý Ngọc Phượng nhìn lên và thấy một cái giỏ nhỏ bằng mây treo trên cột tre dùng để phơi giày ở cửa. Cô bước đến xem xét, xém chút giật mình với những thứ bên trong, sau khi cô nhận ra đó là thứ gì thì từ trong mũi trào ra sự cảm động không nói nên lời.