Chương 42: Một Bộ Phận Khác Trên Cơ Thể Hắn Cũng Sẽ Ngẩng Đầu Lên

Lý Ngọc Phượng ngẩng đầu lên, thấy Triệu Quốc Đống đang bình tĩnh chuyển đồ lên máy kéo, cô nắm lấy tay cầm phía sau leo lên, bỗng trượt chân, được Triệu Quốc Đống từ sau đỡ lấy, cô mới có thể đứng vững.

Nhưng cái đỡ này…….thật không đúng chỗ, lòng bàn tay to dày dính vào mông cô như một cái bánh nướng, nhiệt độ của lòng bàn tay dường như truyền qua lớp quần yếm mỏng và trực tiếp đốt cháy da cô.

Triệu Quốc Đống cũng sửng sốt khi nhận ra nơi mà mình đang đặt tay. Cảm giác mềm mại, độ cong đầy đặn, hình dáng tròn trịa ... Hai vị trí trên thân thể người con gái dễ khiến người ta có ý nghĩ kỳ quái nhất, hắn vậy mà đều tiếp xúc rồi.

Nhưng lúc này, hắn không thể dời lòng bàn tay ra khỏi, nếu hắn dời đi, Lý Ngọc Phượng sẽ ngã khỏi máy kéo. Hắn chỉ có thể giữ cô vững vàng, cảm nhận được lúc ánh nắng thiêu đốt mặt đất, mùi vị bị đốt cháy khét từ đầu đến chân.

Lý Ngọc Phượng cuối cùng cũng đứng vững, cô tìm một chỗ ngồi xuống. Triệu Quốc Đống từ đầu đến cuối không dám nhìn cô lần nữa, ngồi xuống ghế đối diện với cô, cảm giác lòng bàn tay vừa chạm vào mông cô đã tê rần và nóng hổi,

không biết đặt ở đâu cho đúng…...

Hắn thở hổn hển, xoa hai lòng bàn tay to lên đùi, cố gắng trấn tĩnh lại trong tiếng máy kéo đang nổ ầm ầm.

Khi chiếc máy kéo chạy đến cổng thôn, Triệu Quốc Đống nhảy ra khỏi xe và đi ngay về nhà. Hắn thực sự đánh giá thấp sức hấp dẫn của cặp mông căng và hếch lên của Lý Ngọc Phượng, dọc theo đường đi hắn không hề bình tĩnh lại được, chỉ cần hắn ngẩng đầu lên nhìn cô, một bộ phận khác trên cơ thể hắn cũng sẽ ngẩng đầu lên.

Những suy nghĩ bẩn thỉu và du͙© vọиɠ không thể kiểm soát như vậy khiến Triệu Quốc Đống rất tự trách. Hắn về đến nhà, vừa bỏ đồ xuống, ngay tại miệng giếng đánh hai thùng nước rồi xối từ trên đầu xuống.

Rào rào….. Nước giếng trong veo và lành lạnh khiến hắn sảng khoái. Triệu Quốc Đống rũ mái tóc ngắn ướt đẫm, cầm chiếc khăn rách lau lau người.

Bà nội Triệu thấy mỡ heo và bã dầu hôm nay hắn mang về, nét mặt già nua vui vẻ nở nụ cười tươi, bà bước ra khỏi bếp nói: “Hai cha con gần đây vất vả rồi, tối về nấu cho ngươi bã dầu xào rau xanh, thằng nhóc này hôm nay may mắn thật, có thể trực tiếp mua được mỡ lợn và bã dầu.”

Triệu Quốc Đống không ngừng gật đầu, mặc bộ quần áo mà hắn tự mình vá vào, nói: "Bà nội, cháu lên núi."



Huyện Quảng An nằm ở trung và hạ lưu của đồng bằng sông Trường Giang, ngoài diện tích đất canh tác dồi dào, còn có nhiều đồi nhỏ. Trên sườn đồi có rất nhiều rau dại và quả dại, khi nhà không còn tồn lương, những hoa quả dại này sẽ trở thành chổ dựa cuối cùng của bọn họ.

"Lên núi làm gì? Đã hết mùa hè, thảo mộc đều đơm hoa kết trái, bán không được giá." Khi đội sản xuất thu hoạch được mùa, số người đi lên núi càng ít, nhưng Triệu Quốc Đống biết một số loại thảo mộc, mỗi khi có thời gian rảnh rỗi, hắn sẽ lên núi hái một số loại thảo mộc và phơi khô, mang đến hiệu thuốc bán lấy tiền.

“Hôm nay cháu không hái dược liệu.” Triệu Quốc Đống nói xong, từ mép tường xách một cái giỏ đeo vai và một cái xẻng nhỏ đào thuốc đi lên núi.

Vì vấn đề thân thể của Lý Ngọc Phượng, Lý Tam Hổ vội vàng lái máy kéo quay trở lại đội sản xuất. Nhưng trong lòng hắn vẫn rất lo cho Liễu Y Y, mặc dù anh biết khả năng một cô gái thành thị như Liễu Y Y để ý đến mình là rất thấp, nhưng điều này không làm thay đổi được tình yêu sâu đậm của anh dành cho Liễu Y Y.

Lý Ngọc Phượng nhìn dáng vẻ tâm sự trùng trùng của Lý Tam Hổ thì có chút lo lắng, trong nguyên tác, Liễu Y Y giả vờ tốt với Lý Tam Hổ để được tiến cử vào trường đại học công nông binh. Nhưng cuối cùng cũng chia tay hắn vì danh ngạch đã được định ra, việc này diễn ra vào khoảng nửa cuối năm, sự an ủi của Mã Tú Trân đã giúp Lý Tam Hổ thoát ra khỏi sương mù, nhưng bây giờ ... tình hình có chút phức tạp. Lý Ngọc Phượng không muốn Lý Tam Hổ phải trải qua cảm giác tổn thương đó một lần nữa, nhưng cô không biết liệu làm như vậy có gián tiếp ảnh hưởng đến duyên phận của anh và Mã Tú Trân hay không.

"Tam ca ..." Lý Ngọc Phượng suy nghĩ một chút, vẫn mở miệng nói: "Chị Tú Trân có nói với anh rằng chị ấy không thể giúp anh đưa thuốc cao cho thanh niên trí thức Liễu?”

"Cái gì?" Lý Tam Hổ vẫn chưa hay biết gì, hắn nhớ rõ ràng vết thương trên tay Liễu Y Y đã kéo màng, vậy khẳng định có bôi thuốc cao nha, em gái hắn vì không có ngoan ngoãn bôi thuốc, làm bây giờ phải đến trung tâm y tế tiêm thuốc.

“Chị Tú Trân vốn định giúp anh đưa thuốc cao cho thanh niên trí thức Liễu, nhưng chị ấy không ngờ rằng cô ấy đã có thuốc rồi.” Lý Ngọc Phượng cảm thấy nếu đã diễn phải diễn cho hết, dứt khoát giả vờ đau lòng tuyệt vọng nói: “Thuốc cao của thanh niên trí thức Liễu cũng là do Lưu Chấn Hoa đưa cho cô ấy, bọn họ đều là người thành phố, đều từng có hoàn cảnh sống tương tự nhau, bây giờ lại cùng chung cảnh ngộ, khẳng định hiểu rõ nhau biết tâm nhau, nào sẽ coi trọng những người nông dân như chúng ta……”

Lý Ngọc Phượng cố gắng làm cho biểu tình trên gương mặt nhìn có vẻ đau lòng và hơi tức giận: “Cho nên em đã suy nghĩ rõ rồi, em với Lưu Chấn Hoa là không có khả năng, có lẽ trong mắt anh ta em căn bản không hề quan trọng, đại khái là anh ta nhìn trúng quyền đề cử danh ngạch vào đại học công nông binh trong tay cha chúng ta.”

"Cái gì. . ." Lý Tam Hổ có truyền thống chất phác giản dị của người nông dân, nhưng không có nghĩa là hắn ngu xuẩn, bên trong đại đội liên tục hai năm đều đề cử thanh niên trí thức tiên tiến đại biểu đi công nông binh đại học học tập, coi như không trúng tuyển vào trường học, cũng từ cơ sở đi đến công xã, không cần đi theo đám thôn dân bọn hắn lao động cần mẫn khổ nhọc.

"Thằng nhóc thối kia anh trước kia vừa nhìn hắn đã không thấy vừa mắt, hoá ra còn che dấu tâm tư như vậy!" Lý Tam Hổ lập tức liền bùng nổ.