Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 70: Xuyên Thư Nữ Phụ

Chương 40: Đáp Ứng Tôi Một Điều Kiện Bất Kể Là Gì?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Triệu Quốc Đống có chút câu nệ từ trong túi lấy ra tấm phiếu thịt bị vò nhăn nhíu, Lý Ngọc Phượng tiếp lấy, cô lấy mỡ lợn và bã dầu từ tay Trương Thuý Phân và dẫn hắn ra khỏi hàng.

Người xếp hàng đằng sau trợn cả mắt lên... Nhìn chằm chằm mỡ heo trắng bóng cùng bã dầu chiên vàng óng, nước bọt đều sắp chảy xuống.

“Đồng chí, còn có mỡ lợn không?” Có người chưa bỏ ý định mở miệng hỏi.

Trương Thúy Phân cười nói: "Thực xin lỗi, hôm nay bán hết rồi, ngày mai đến sớm một chút nhé!"

Người xếp hàng kỳ thật trong lòng đều rõ ràng, cái gì sớm hay không sớm, nhìn trong tay Lý Ngọc Phượng mang đi mấy cây xương lớn kia, liền biết nàng là người nhà của nhân viên mậu dịch. Xương cốt bán lẻ một hào sáu một cân, chờ ăn xong phơi khô còn có thể bán lại một hào bốn, tương đương với hai xu tiền ăn một bữa thịt xương, cũng chỉ có người bán hàng thịt cung tiêu xã bọn hắn mới được chuyện tốt như vậy!

"Của anh đây." Lý Ngọc Phượng rời xa khỏi đám người, mới đem mỡ heo cùng bã dầu đưa cho Triệu Quốc Đống.

Mặc dù mỡ heo cùng bã dầu cộng lại mới một cân, nhưng phải biết rằng trước khi những thứ này được chế biến thành mỡ lợn và bã dầu, có thể phải hai hoặc ba cân! Vả lại.…Người thời đại này thông thường không có chất béo, cho hắn một khối thịt mỡ đã là cảm kích bất tận rồi, thịt nạc trên cơ bản là thuộc về hàng không dễ bán. Trông thấy nhân viên mậu dịch một đao xuống có một nửa là thịt nạc vậy thì cực kì đau lòng rồi.

Nếu một cân phiếu thịt đổi thành thịt mỡ, thắng xong thịt heo đại khái chỉ có ba bốn lạng, còn lại bã dầu đoán chừng cũng chỉ có một chút xíu. Lần này, Triệu Quốc Đống nhờ vào mối quan hệ của Lý Ngọc Phượng chiếm được lợi lớn.

Hắn từ trong tay Lý Ngọc Phượng nhận lấy đồ vật, muốn nói tạ ơn, lại cảm thấy có chút xấu hổ. Đại ân không lời nào cảm tạ hết được... Nhiều mỡ heo như vậy, đủ cho nhà bọn hắn tiết kiệm một chút ăn được hai tháng.

Khuôn mặt màu lúa mì của Triệu Quốc Đống lộ ra một nụ cười nhẹ, dáng vẻ thoã mãn chất phác khiến Lý Ngọc Phượng rung động. Dưới đôi mắt đen của hắn dường như có một tia sáng, đó là niềm mong đợi vô hạn đối với cuộc sống, cho dù cuộc sống của hắn bây giờ như thế nào, hắn cũng sẽ không bao giờ từ bỏ hy vọng.

"Anh bây giờ nhìn những vật này quý giá, chờ lại trải qua thêm mười mấy hai mươi năm, anh liền không nhìn trúng những thứ này, đến lúc đó không có ai thích ăn những thứ này."

Bốn mươi năm sau con người trên cơ bản không ai thích ăn thịt mỡ, cho dù là những người đã trải qua thời kì này đi nữa, đối với thịt mỡ, cuối cùng còn lại cũng chỉ là ký ức. Khoa học kỹ thuật phát triển cho đến lúc đó, mọi người thậm chí có thể để cho một con heo chỉ có thịt nạc không có thịt mỡ, kia là một thời kì mà thịt mỡ hoàn toàn bị lãng quên.



"Làm sao có thể, trên đời này còn có món gì ngon hơn thịt mỡ?" Triệu Quốc Đống ngẩng đầu phản bác, thậm chí còn có ý khinh thường tiểu cô nương như cô không biết thống khổ của thiên hạ…

Lý Ngọc Phượng không hề tức giận, hiện tại bất cứ người nào trông thấy vẻ mặt chân thành trân quý thịt mỡ của Triệu Quốc Đống, cũng sẽ không đối với hắn tức giận. Thức ăn là điều quan trọng nhất đối với hắn, động lực cho tất cả sự chăm chỉ lao động bây giờ của hắn là có thể ăn một bữa cơm no, để cả gia đình có những ngày tháng sung túc.

"Vậy hai chúng ta đánh cược không?" Lý Ngọc Phượng nhìn hắn, nháy nháy mắt nói: "Nếu là...qua ba bốn mươi năm nữa anh còn thích ăn thịt mỡ, liền coi như tôi thua; nếu là đến lúc đó anh không thích ăn thịt mỡ... Vậy anh...liền đáp ứng tôi một điều kiện bất kể là gì?”

Triệu Quốc Đống trong lòng có chút nhát khi nhìn vào ánh mắt ranh mãnh của cô, hắn trước kia không có phát hiện Lý Ngọc Phượng cơ trí giảo hoạt như vậy, lúc này cũng không dám coi thường cô, luôn cảm thấy cô nhìn mình trong mắt đầy âm mưu. Triệu Quốc Đống nghĩ nghĩ, kiên định lắc lắc đầu nói: "Tôi có thể cam đoan, dù qua bao nhiêu năm, tôi đều thích ăn thịt mỡ , còn lời hứa với cô..."

Lý Ngọc Phượng nghe hắn trả lời như vậy, nhịn không được bật cười, Làm sao bây giờ Triệu Quốc Đống có thể biết rằng hắn sẽ trở thành một Triệu Quốc Đống giàu có nhất trong tương lai?

"Anh không cần phải gấp gáp cam đoan." Cô nhìn hắn, nhếch miệng cười, trên trán của hắn còn mang theo một tầng mồ hôi mịn, những giọt mồ hôi óng ánh toát ra từ da thịt màu đồng cổ tính tế, một loại kí©h thí©ɧ tố nam đầy cám dỗ. Lại phối hợp với vẻ chững chạc đàng hoàng cùng đôi phần ngờ vực bản thân, tạo thành một loại hài hoà đặc biệt trên gương mặt hắn, khiến hắn trông chính trực, tuấn lãng và cẩn thận.

Lý Ngọc Phượng mò tay trong ba lô hết nửa ngày, lấy ra một chiếc khăn mặt bông, nhét vào trong lòng bàn tay Triệu Quốc Đống, xoay người trước khi hai má đỏ bừng lên, cúi đầu bước đi, "Lau mồ hôi đi, mặt mũi đầy mồ hôi…... "

Nói rồi, cô tăng tốc độ đi về phía trước, vừa vặn đi ngang qua trước mặt hiệu sách Tân Hoa. Trên bức tường bên ngoài hiệu sách có dán thông cáo, trên đó viết gần đây xuất bản sách mới, đội ngũ xếp hàng thật dài ngoài cửa.

Nông dân bình thường không có loại giác ngộ này, đến mua sách đều là thanh niên trí thức gia nhập đội của công xã này.

Buổi trưa nắng đã hơi gắt, Lưu Chấn Hoa mua một tờ báo rồi đội lêи đỉиɦ đầu, thấy Lý Ngọc Phượng tới, đang định vươn tay chào hỏi cô, đã thấy Triệu Quốc Đống cầm trong tay một khối khăn tay trắng noãn, vội vội vàng vàng đuổi theo bước chân Lý Ngọc Phượng.

Liễu Y Y có chút đờ đẫn đứng trong đám người, thấy Lưu Chấn Hoa nhìn sang hướng Lý Ngọc Phượng, phía sau bỗng nhiên có người đυ.ng vào cô, làm cô lảo đảo đυ.ng phải người xếp hàng phía trước, người kia cũng không nhìn cô chút nào không kiên nhẫn quát: "Chen cái gì mà chen, còn chưa tới ngươi đâu!"

Liễu Y Y lập tức hai má lập tức đỏ bừng, hai mắt rưng rưng,

cắn môi cúi đầu, nước mắt rơi xuống sàn xi măng dưới chân.
« Chương TrướcChương Tiếp »