Lưu Chấn Hoa đẩy cửa tiến vào, hắn mặc áo sơ mi trắng, ống tay áo cuốn lên trên cánh tay, cổ áo lật ra rất chỉnh tề, tóc gội đã khô, chải vuốt đến cẩn thận tỉ mỉ. Hắn không giống bất kì người đàn ông nào trong cái đội sản xuất này, nhìn qua nhẹ nhàng thoải mái.
Đây chính là loại hình đàn ông Liễu Y Y thưởng thức nhất, lúc cô trông thấy hắn ánh mắt thoáng lóe lên, nhưng vẫn rất tự giác khống chế lại cảm xúc, cúi đầu xuống thân thể tựa vào bàn đọc sách bên cạnh, nhường ra một bộ phận không gian nhỏ hẹp trong kí túc xá.
"Ngồi đi, tôi có mấy lời muốn nói với cô." Lưu Chấn Hoa nhìn Liễu Y Y, trong lòng cực kỳ mâu thuẫn, không thể phủ nhận, Liễu Y Y càng phù hợp với yêu cầu về một nửa của mình trong tương lai, nhưng nhiều khi, nam nhân muốn lấy sự nghiệp làm trọng, lấy Liễu Y Y điều kiện cùng thành phần gia đình, nàng căn bản không giúp được mình, rất có thể sẽ còn cho mình cản trở.
Hắn cũng không muốn cả một đời ở tại nông thôn, tình yêu tính là gì... Tình yêu ở thời đại này chỉ là một loại xa xỉ phẩm, huống hồ... Hắn hiện tại đã chậm rãi cảm giác được, mình đối Lý Ngọc Phượng nảy sinh tình cảm, so với trước kia mãnh liệt hơn nhiều.
Có lẽ hắn chính là yêu Lý Ngọc Phượng, như vậy tốt biết mấy….. Hắn không riêng có thể đạt được tình yêu, còn có thể đạt được những mặt hàng kèm theo khác.
"Anh muốn nói cái gì?" Liễu Y Y nhìn hắn, trong mắt thậm chí có chút chờ mong. Phụ nữ chưa bao giờ thực dụng như đàn ông, tại thời khắc này, cô thậm chí có chút khao khát Lưu Chấn Hoa có thể nói ra những lời cảm động lòng người với mình.
"Về sau... Hai chúng ta tốt hơn vẫn là tận lực giữ một khoảng cách, tôi không muốn để cho người khác hiểu lầm quan hệ giữa chúng ta." Lưu Chấn Hoa nói xong, trên mặt còn mang theo vẻ lúng túng, đứng lên nói: "Đồng chí Liễu, chúng ta từ thành thị đi vào nông thôn, là vì tiếp nhận rèn luyện và cải tạo, nên buông xuống cảm tình cá nhân, hưởng ứng chủ tịch hiệu triệu, nếu như tôi trước đó có hành động gì để cô có chỗ hiểu lầm, tôi hướng cô trịnh trọng nói lời xin lỗi."
"Cái gì?" Liễu Y Y quả thực không thể tin vào tai của mình, cô có chút không thể tin nhìn Lưu Chấn Hoa, mặt mày tràn đầy ủy khuất.
Cô bộ dáng này thực sự để cho người ta cảm thấy vô cùng đau lòng, Lưu Chấn Hoa thậm chí có chút không thể nhẫn tâm, hắn ngẩng đầu, nhíu mày nhìn Liễu Y Y, trong mắt còn mang theo nồng đậm không nỡ, "Chúng ta không phải là người phù hợp với nhau, đồng chí Liễu, hi vọng cô về sau có thể hạnh phúc."
Hắn dừng một chút, lộ ra biểu tình bị ép buộc bất đắc dĩ lại cực kì không tình nguyện, cái này khiến Liễu Y Y càng thêm tin chắc, đây hết thảy đều là Lý Ngọc Phượng bức bách Lưu Chấn Hoa làm, ở thời đại gian nan này, bọn hắn thật không dễ dàng có thể tâm tâm tương tích(những người cùng cảnh ngộ yêu thương, đồng cảm, đùm bọc lẫn nhau), lại bị Lý Ngọc Phượng gậy đánh uyên ương, đây là điều bi thảm nhất trên đời.
Liễu Y Y nước mắt rơi xuống, nếu là bàn về kỹ thuật diễn, cô một chút cũng không kém hơn Lưu Chấn Hoa, xã hội nợ hai người bọn họ một cái vòng nguyệt quế Ảnh đế cùng Ảnh hậu. Liễu Y Y nhìn Lưu Chấn Hoa, nước mắt lưng tròng, lưu luyến không rời, không ngừng cắn cánh môi tái nhợt, mắt tiễn hắn rời đi.
Thời tiết rất tốt, trời tạnh mưa chỉ sau một ngày, nhưng Trần Chiêu Đễ lo lắng vết thương trên chân Lý Ngọc Phượng nhiễm trùng, nói cái gì cũng không cho cô lại chạy loạn khắp nơi. Cho nên...trông nhà kho cái công việc thoải mái này liền rơi vào người Nhị tẩu Vương Ái Hoa.
Vương Ái Hoa người cũng không tính là xấu, biết người trong thành có chút nuông chiều, việc tốn thể lực của nhà kho đều cướp làm, để Mã Tú Trân làm một số việc điều phối và ghi chép, lại nói nàng cũng không biết chữ, cho cô làm những việc kia, còn không dễ chịu bằng làm những việc tốn thể lực.
Mã Tú Trân đăng ký xong danh sách, Vương Ái Hoa liền đem nông cụ cấp cho xã viên, hai người cũng coi như phối hợp ăn ý.
"Lý Nhị tẩu, Ngọc Phượng mấy ngày nay tại sao không tới?" Mã Tú Trân có chút lo lắng cho Lý Ngọc Phượng, ngày đó sau khi cô ấy cùng Triệu Quốc Đống gặp mặt, cả ngày đều rầu rĩ không vui, cũng không biết hiện tại tốt hơn chút nào chưa.
"Không có gì nghiêm trọng, lần trước bị vết cắt trên chân, em ấy không chăm sóc tốt, vết thương lại bị rách ra, mẹ chồng chị sợ quá nên không cho chạy lung tung."
Lời nói của Vương Ái Hoa bộc lộ sự ghen tị mãnh liệt đối với Lý Ngọc Phượng, cái cô em chồng này không biết phúc phận có được từ kiếp nào, người lớn như vây rồi, không biết xuống đất làm việc nhà nông thì cũng thôi đi, đến bếp núc cũng không biết dùng, đáng nhẽ những ngày nghỉ ngơi ở nhà như vậy dù sao cũng phải giúp đỡ chút việc nhà, kết quả thì sao…….Cô ấy cái gì cũng không biết, chỉ biết áo đến đưa tay cơm đến há miệng, cũng không biết tương lai sẽ là cái tạo hoá gì? Cô ấy nếu có khả năng đến nhà mẹ chồng còn có thể hưởng phúc thanh nhàn, vậy đó chính là bản lãnh của cô ấy.
"Cái liềm là đồ sắt, nếu là vết thương mãi không lành thì cũng không tốt, tốt nhất vẫn là đi trung tâm y tế của công xã tiêm phòng uốn ván." Mặc dù những cái liềm kia được mài đến vừa sáng bóng vừa sắc bén, nhưng lỡ như bị nhiễm trùng, cũng sẽ khiến bệnh nặng, Mã Tú Trân khá là lo lắng.
"Chứ sao nữa, mẹ chồng chị nói mấy ngày nay bận bịu, chờ hai ngày nữa lúa mạch đều thu hoạch xong, liền để tam đệ mang nàng đi trung tâm y tế tiêm." Vương Ái Hoa mặc dù nói như vậy, trong lòng lại vẫn cảm thấy có chút khinh thường.….. Đúng là, tiêm phòng uốn ván mất mấy khối tiền đấy! bị làm sao vậy? Bọn họ từ nhỏ đã đi gặt lúa, không biết bao nhiêu lần bị thương, ai đi bệnh viện tiêm?
Nhưng cô sẽ không bao giờ dám nói ra điều này, đừng nói là ở nhà, cho dù là ở bên ngoài, cô cũng không dám nói, cô cũng đã biết được một sự thật rằng chỉ cần đối xử tốt với Lý Ngọc Phượng thì mới có thể có được chỗ đứng vững chắc trong lão Lý gia.
Không phải ... Hiện tại cô ấy có thể kiếm được một công việc nhàn nhã như vậy, cũng là nhờ có Lý Ngọc Phượng.