Triệu Quốc Đống chỉ cảm thấy trên mặt nóng bỏng, không sai! hắn hôm qua ăn màn thầu của nàng, nhưng đó là vì hắn không biết! Nhưng hôm nay hắn biết rồi thì không thể lại ăn thêm một lần!
Hắn nhìn Lý Ngọc Phượng, suy nghĩ một chút vẫn là mở miệng nói: “Kỳ thật cô không cần băn khoăn vì việc từ hôn, tôi vốn là để cha tôi đến nhà cô từ hôn, nhưng ông lại tự chủ trương hướng nhà cô cầu hôn, hiện tại cũng tốt, hai chúng ta không ai nợ ai, sau này kiều quy kiều lộ quy lộ là được.”
Lý Ngọc Phượng nghe vậy cũng sững lại một lát, cô không nghĩ tới Triệu Quốc Đống cũng đã có ý muốn từ hôn, nói như vậy ngược lại là bị lão Lý gia đoạt trước, vậy có phải là hắn cũng không đến mức ghi thù mình? Lý Ngọc Phượng nho nhỏ mừng thầm, cau mày cẩn thận từng li từng tí hỏi hắn: “Anh thực sự không ghi thù tôi? Anh thề anh mấy chục năm sau đều không ghi thù tôi?”
Triệu Quốc Đống thật sự không hiểu Lý Ngọc Phượng nghĩ gì, một việc nhỏ như vậy, hắn đến mức ghi thù cô cả đời sao?
“Nam từ hán đại trượng phu ghi cái gì thù chứ!” Triệu Quốc Đống thản nhiên nói.
“Lời này là anh nói đấy nhé!” Lý Ngọc Phượng nhướng mày nhìn hắn, làn da màu lúa mạch sáng bóng, lông mày đen rậm gần như xoắn lại với nhau, người đàn ông lấy khăn lau mồ hôi trên trán, lộ ra quai hàm góc cạnh rõ ràng và chiếc mũi cao.
Hắn cũng không phải người khó coi……Xem như rơi vào một đoàn nông dân xếp hàng, Lý Ngọc Phương tin tưởng mình vừa nhìn liền nhận ra hắn.
Rõ ràng lời nói vừa rồi đảm bảo cho tương lai có biệt thự lớn….nhưng trong lòng không hiểu sao có chút thất lạc.
Càng là…..có chút bực bội!
Lý Ngọc Phượng cắn cắn cánh môi, đột nhiên giơ tay lên, ném quả trứng gà trong to trong tay vào ruộng lúa đã thu hoạch xong cách đó không xa, chạy đi không quay đầu lại.
Triệu Quốc Đống trơ mắt nhìn trứng gà luộc theo hình vòng cung bay ra ngoài, còn chưa kịp phản ứng xảy ra chuyện gì, đã thấy bóng lưng xinh xắn nhanh chóng rời khỏi tầm mắt mình.
“Đây là làm sao rồi?”
Mã Tú Trân trông thấy Lý Ngọc Phượng thở phì phò trở về, đôi mắt hạnh xinh đẹp như rơm rớm nước mắt, gương mặt đỏ bừng lên.
“Không có gì.”
Lý Ngọc Phượng cúi đầu, ngồi lên sập gụ sửa sang lại tâm tình của mình, hít sâu một hơi.
Cô muốn cùng Triệu Quốc Đống điều chỉnh lại quan hệ chính là vì biệt thự lớn trong tương lai mà, hiện tại người kia đã nói sẽ không hận mình, không phải rất tốt sao? Tương lai hắn làm giàu, quay lại quê hương giúp đỡ bà con hương thân, không phải cô cũng có thể có được biệt thự sao?
Biệt thự a biệt thự! Theo như giá phòng bốn mươi năm sau, nàng cái gì cũng không cần phải làm, liền trở thành một tiểu phú bà.
Nhưng mà trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.
Mã Tú Trân nhìn Lý Ngọc Phượng dáng vẻ không vui, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy, hắn chọc ngươi tức giận?”
Chuyện tình cảm nam nữ thanh niên thực sự có nhiều biến số, mấy ngày trước còn có lời đồn Lý Ngọc Phượng vì không muốn gả cho Triệu Quốc Đống nhảy sông đâu! Nhưng hôm nay nhìn bộ dạng này, thế nào cũng giống như không bỏ được người ta? Nhưng lời này nàng cũng không dám nói lung tung, chỉ kiên nhẫn khuyên: “Những đồng chí nam giống nhau đều sơ ý, trên phương diện tình cảm không được như đồng chí nữ tính tế, em cũng đừng buồn, phải cho hắn thời gian.”
Lý Ngọc Phượng vốn cảm thấy khó chịu, giờ nghe Mã Tú Trân nói vậy liền dễ chịu hơn nhiều. Muốn nói đến đầu óc chậm chạp nhất chẳng phải là Tam ca của cô sao? Hắn mà còn chậm chạp như vậy thì cô vợ nhỏ tri kỷ liền chạy mất!”
Đến chiều thời tiết bống ly nhiên mưa to, nhóm xã viên nhao nhao về nhà tránh mưa.
Vị trí hôm nay hai anh em Triệu gia gặt lúa có chút xa, chờ về tới, trên đường cơ bản đã không còn người nào.
Hạt cải dầu trên sân phơi đã được gom vào kho, cửa văn phòng đội sản xuất đang đóng, chắc là Lý Ngọc Phượng cũng đã về nhà.
Từ khi Triệu Quốc Đống buổi trưa đến tìm Lý Ngọc Phượng một hồi trở về, ra sức gặt lúa như một đầu man ngưu, quanh thân áp suất thấp, làm cho Triệu Gia Đống có chút rụt rè.
Này chẳng phải…..chưa đến nửa ngày, ông trời cũng đen mặt lại, ầm ầm mưa to trút xuống.
Hai anh em một cao một thấp ướt sũng chạy vội trong mưa, vừa về đến bờ đê, Triệu Quốc Đống bỗng nhiên dừng lại.
“Em về trước đi.”
Triệu Quốc Đống nhớ tới quả trứng gà bị Lý Ngọc Phượng vứt bỏ kia.
Cô thật sự không biết nhân dân khó khăn, trứng gà còn tốt nói ném liền ném, loại tính xấu này, về sau tìm nam nhân thì làm thế nào? Ai còn có thể giống cha mẹ cô nuông chiều cô như vậy?
Triệu Quốc Đống đem mũ rơm đội lên đầu Triệu Gia Đống, để nó về nhà trước, còn hắn thì sắn lên ống quần, đi vào trong ruộng lúa mạch.
Giày cỏ trên chân rơi vào ruộng lúa, mưa to đến không mở nổi mắt, hắn lau gương mặt đầy nước mưa, húp mắt tìm xung quanh.
Mưa to đem ruộng nhấn chìm thành một mảnh đại dương mênh mông, hắn khom lưng tìm nửa ngày, quả nhiên tìm được quả trứng luộc đang nằm yên lặng trong ổ bùn.