Chương 28: Chị Ngọc Phượng Đưa Cho Anh Tôi Trứng Gà Luộc

“Cô giữ lại tự ăn đi, tôi không cần.” Triệu Quốc Đống từ bờ ruộng ngồi dậy, cầm một cái liềm liền bắt đầu làm việc, thậm chí còn không nhìn Tống Thu Lan.

Tống Thu Lan cũng không cảm thấy uất ức, chỉ nghĩ là hắn ngại ngùng, trên mặt vẫn tràn ý cười nói: “Cha em nói, cảm ơn bác Triệu hôm qua đến xoa bóp giúp ông ấy, nhà bọn em cũng không có thứ gì tốt, chỉ có mấy trái dưa gang mới hái…….”

“Chị Ngọc Phượng đưa cho anh tôi trứng gà luộc, anh ấy hôm nay chỉ sợ không muốn ăn dưa của chị” Triệu Gia Đống chớp mắt, móc từ trong túi ra một quả trứng luộc, đưa tới trước mặt Tống Thu Lan nói: “Chị nhìn đi, một quả to đây này, nói không chừng là hai lòng đỏ.”

Cái liềm Triệu Quốc Đống vung lên đột ngột dừng lại, cặp đồng từ đen nhánh rụt lại, quay đầu nhìn quả trứng hồng hồng đang nằm trong tay Triệu Gia Đống.

Đầu hắn ong một tiếng, tròng mắt không nghe sai khiến trợn to, biểu tình trong nháy mắt hoá đá…..nhưng nghĩ tới bị Tống Thu Lan quấn lấy cũng không cùng một việc, liền mở miệng nói: “Cô về đi, dưa gang cũng mang về.”

Tống Thu Lan lúc này mới nhíu mày: “Tôi biết hết rồi! Toàn bộ Hồng Kỳ công xã này mọi người đều biết hết, anh cũng đừng dấu tôi, cái cô Lý Ngọc Phượng kia cùng với nam thanh niên trí thức trong đội sản xuất bọn hắn làm bảy vê ba( hồ nháo, không trong sáng), chúng tôi đều nghe nói rồi!”

Triệu Quốc Đống vừa rồi mặt có chút biến đen bây giờ lại càng đen hơn, dứt khoát đứng thẳng lưng lên nhìn Tống Thu Lan, giọng điệu nghiêm túc mang theo khí thế không thể nghĩ ngờ: “Đồng chí Tống, hiện tại đang trong ngày mùa bận rộn, làm việc nhiều một chút, ít nói sự tình.”

Tống Thu Lan bị ánh mắt như ăn thịt người của hắn làm giật nảy mình, lập tức chột dạ, lùi về sau hai bước, mắt đầy ủy khuất, quệt mồm nói: “Chẳng phải vì Lý Ngọc Phượng kia xinh đẹp hơn tôi sao? Mẹ tôi nói dáng vẻ yếu đuối như vậy, nhìn liền biết không sinh được con trai…..”

“….”

Triệu Quốc Đống cảm thấy trán mình nhảy tưng tưng lên, loại lời nói này hắn hoàn toàn không biết làm sao tiếp lời, nghiêng đầu hung hăng trợn mắt nhìn kẻ đầu sỏ gây chuyện Triệu Gia Đống, quay đầu trực tiếp vung cái liềm chém lúa mạch như muốn phát tiết.

“Cưới vợ đương nhiên muốn cưới người sinh đẹp, sinh được con trai hay không phải chờ gả cho người mới biết được, Chị Thu Lan nếu ngươi có bản lĩnh thì hiện tại sinh một đứa con trai xem thử?”

Triệu Gia Đống không phụ sự kì vọng, không suy nghĩ gì trực tiếp bắn ra một câu như vậy, lập tức khiến hai bên gò má phiếm hồng đột nhiên sung huyết đỏ bừng lên, ngạnh cái cổ thô đỏ nói: “Triệu Quốc Đống anh quản em trai anh đi!”

Triệu Quốc Đống vẻ mặt thờ ơ, xoát xoát xoát cắt lúa mạch, thuận miệng nói: “Mẹ tôi mất sớm, không ai quản.”

“Hừ” Tống Thu Lan tức đến mức dậm chân vặn vẹo, giương nanh múa vuốt phát tiết nửa ngày, quay người thờ phì phò bỏ đi.



Triệu Quốc Đống thấy cô ta đi xa rồi, lúc này mới từ từ thả chậm tốc độ, dừng lại động tác, đem cái liềm tiện tay ném một cái, một chưởng đánh lên trán Triệu Gia Đống.

Đồng tử đen nhánh của hắn giống như muốn phun ra lửa, khiến Triệu Gia Đống bị doạ đến hay tay ôm đầu, ngồi sụp xuống mặt đất.

“Anh….anh…..em sai rồi!” Triệu Quốc Đống rất ít khi nổi giận, nhưng dạng này so với nổi giận còn đáng sợ hơn, năm đó hắn không muốn đi học, muốn ở nhà làm nông, chính là bị anh trai hắn dùng ánh mắt như vậy xách hắn đưa vào trường học.

Trải nghiệm này, hắn cả đời cũng không muốn trải qua lần thứ hai.

“Đem trứng gà lấy ra đây.” Triệu Quốc Đống đè lại bộ khí, mồ hôi túa ra trên gương mặt đỏ bừng vì nắng, ngẩng đầu nhìn sắc trời, lấy chiếc khăn rách lau mặt nói: “Cắt xong mảnh đất này mới được phép về nhà!”

Triệu Gia Đống nhìn Triệu Quốc Đống đem trứng gà trong tay hắn cầm đi rồi, trái tim nhỏ thịch thịch thịch nhảy. Hắn sao lại không giữ được bình tĩnh mà nói ra? Hắn sao lại giống như người khác nói, thành thực như vậy? Mở miệng như bị rắm che mờ mắt!

Nhìn thân ảnh Triệu Quốc Đống đi xa, Triệu Gia Đống chân mềm nhũn, đặt mông ngồi xuống bên trong ruộng lúa mạch, trên mặt phủ đầy phiền muộn.

Lúc này đã không còn người đến mượn nông cụ.

Lý Ngọc Phượng cùng Mã Tú Trân ngồi trên sân phơi đảo hạt cải dầu, hạt cải dầu đen đen sau khi phơi toả ra một mùi thơm nhàn nhạt. Lý Ngọc Phượng lấy một cái khăn trùm đầu vào lấy mái tóc dài của mình, phía trên đội chiếc mũ rơm.

Thời đại này không có kem chống nắng, cho nên nếu không muốn bị rám đen, chỉ có thể làm tốt công tác chống nắng vật lý.

Đem tất cả hạt cải dầu trên sân phơi đều đảo qua một lần, rồi ngồi bên dưới cây hoè hóng mát.

Mã Tú Trân đang đọc một quyển sách lịch sử của cấp ba, trong tay còn cầm sổ ghi chép, vừa xem vừa ghi chép. Nếu Lý Ngọc Phượng nhớ không lầm, Mã Tú Trân về sau thi đậu sư phạm, có cơ hội vào thành phố làm việc, nhưng vì nhớ nhung Lý Tam Hổ, cuối cùng từ bỏ cơ hội vào thành, lưu lại Hồng Kỳ công xã làm nữ giáo viên.

Người vừa sẵn sàng trả giá vừa a thực tế giống như vậy, ở thời đại nào cũng đều đáng quý. Lý Ngọc Phượng đang định nói chuyện phiếm với cô ấy vài câu, nói phong phanh cho cô ấy biết chuyện nữa năm sau quốc gia sẽ khôi phục kì thi đại học, nhưng lời tới miệng còn chưa kịp nói, liền nghe Mã Tú Trân cố ý hắng hắng giọng, thận trọng đưa tay kéo nhẹ vạt áo của cô.

Lý Ngọc Phượng ngẩng đầu, nhìn thấy Triệu Quốc Đống đứng trên bờ ruộng cách đó không xa, hướng các cô bên này lén lén lút lút nhìn qua.