Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 70: Xuyên Thư Nữ Phụ

Chương 26: Là Kê Đản Không Phải Thiết Đản

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong căn phòng cũ nát truyền ra tiếng kêu đau đớn ẩn nhẫn của đàn ông.

“Cha….. Cha…… Nhẹ chút…….” Triệu Quốc Đống nằm trên chiếc giường gỗ, bị cha hắn ấn đến mi tâm đều vặn lại với nhau.

Theo mùi dầu thuốc tản ra, vị trí đau nhức quả nhiên đã khá lên nhiều, hắn vai trần ngồi bên mép giường, thở một hơi thật sâu, tiếp tục cố gắng hai ngày là có thể được nghỉ ngơi, nếu có thể lấy được đội sản xuất tiên tiến, còn có thể được thưởng thêm mấy cái công điểm.

“Đừng quá liều mạng, trong nhà còn chưa tới bước đó” Triệu Mãn Thương nhìn con trai như vậy trong lòng liền khổ sở, hắn trước kia cũng ra sức làm, nhưng cũng không liều mạng như lần này, nhất định là vì Lý gia từ hôn cho nên chịu kí©h thí©ɧ. Triệu Mãn Thương thở dài, vỗ vỗ vai hắn nói: “ Cha hôm qua đi xoa bóp cho lão Tống đội sản xuất kế bên, khuê nữ hắn mười bảy…..”

Triệu Quốc Đống nghe lời này da đầu tê rần, cầm lên chiếc áo tay ngắn trên giường, đứng lên bỏ đi, đến cửa mới nhìn cha hắn nói: “ Cha, người về sau ít quan tâm những chuyện này!”

Lý Ngọc Phượng vì đưa”kê đản” cho Thiết Đản cố ý tới sân phơi sớm.

Mấy thanh niên trí thức đang đem hạt cải dầu mang ra sân phơi, bận bịu xong trận này, những hạt cải dầu này đều muốn mang đến xưởng ép dầu.

Cô đứng ở cửa nhìn thoáng qua, Triệu Thiết Đản không có trong đội ngũ.

Hắn là muốn tránh mình? Vậy tối hôm qua sao lại tự mình tới trả nông cụ?

Lý Ngọc Phượng phát hiện ra bóng dáng lùn lùn của Triệu Gia Đống, vẫy vẫy tay gọi: “Em qua đây!”



Cô hôm nay mặc một kiện áo màu lam nhạt, tóc dài tết đuôi sam rủ bên ngực, phía dưới mặc quần kaki đen, giày vải bông, cách ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, trên phân phơi nhiều thanh niên nhịn không được đều đưa mắt liếc nhìn cô.

Triệu Gia Đống nhìn bên trái một chút, lại nhìn bên phải một chút, có chút không xác định chỉ chỉ cái mũi của mình, thấy Lý Ngọc Phượng nhíu lại đôi chân mày xinh đẹp.

Hắn tim hơi thắt lại, cong lưng chậm rãi đi ra ngoài, cùng chị đi tới dưới cây hoè già.

“Chị Ngọc Phượng…..em vẫn đang xếp hàng đợi lĩnh cái liềm đấy.”

Cũng không biết hai người tối hôm qua trò chuyện thế nào rồi, hắn hôm qua quá mệt, không đợi Triệu Quốc Đống về nhà, đã lăn ra ngủ như chết.

“Anh trai em hôm qua trở về có gì bất thường không?” Lý Ngọc Phượng hỏi hắn.

“Không…..Không có gì bất thường a?” Triệu Gia Đống gãi gãi cái ót, ngẩng đầu nói: “Sáng dậy bảo đau thắt lưng, cha còn giúp anh ấy xoa bóp đấy!”

Gặt lúa mạch là một công việc hào tốn thể lực, một lần cong lưng là cả một tiếng đồng hồ, không đau mới lạ! Tối hôm qua cô về nhà cũng ngửi thấy trong nhà có mùi rượu thuốc, đoán chừng mấy người anh trai của cô đều chịu không nổi rồi.

Lý Ngọc Phượng nghĩ nghĩ, đem trứng gà trong túi móc ra, nhét vào tay Triệu Gia Đống nói: “ Cho anh em, là kê đản không phải thiết đản.”

“Cái gì?” Triệu Gia Đống chỉ thấy được nhét vào trong tay một vật ấm ấm, hắn cúi đầu nhìn, mới biết là một quả trứng gà luộc, nhà bọn hắn cũng nuôi hai con gà, nhưng trứng gà thì rất lâu chưa có ăn được, hắn đi học không đủ học phí, cho nên mỗi cuối tuần đều đem trứng gà mang đến trường học, bù vào học phí của hắn.



Lý Ngọc Phượng thấy Triệu Gia Đống nuốt một ngụm nước bọt thì có chút hối hận không lấy luôn quả trứng còn lại, nhưng mà nàng là cắt xén khẩu phần của mình để thêm cơm cho Triệu Quốc Đống, trong nhà mặc dù đầy đủ, nhưng cũng không có điều kiện để nàng nuôi nam sủng nha.

“Đừng nói cho anh trai em biết là từ đâu có, biết chưa?” Lý Ngọc Phượng liếc mắt cảnh cáo hắn.

Triệu Gia Đống gật đầu như gà mổ thóc, nhớ tới hôm qua hắn trở mình liền nói ra ngoài, nhìn Lý Ngọc Phượng có chút rụt rè.

Lý Ngọc Phượng thấy hắn có chút mất tự nhiên, không biết hắn suy nghĩ cái gì, lúc cuối đầu nhìn xuống thấy vết thương trên chân hắn, được buộc lại bằng một miếng vải rách, nhìn dáng vẻ Triệu Gia Đống như vậy, lại nghĩ đến hắn nhiều năm sau này trở thành sinh viên đại học đầu tiên của thôn, cảm thấy có chút buồn cười.

“Còn nói chị…..Em giỏi hơn chị chổ nào đâu?” Lý Ngọc Phượng nhìn hắn, lộ ra một nụ cười miệt thị, Triệu Gia Đống lập tức mặt đỏ đến mang tai.

Sau khi phân phối xong nông cụ, Lý Ngọc Phượng và Mã Tú Trân mới có thời gian ngồi xuống nghỉ ngơi.

Lý Ngọc Phượng vừa rồi nhìn thấy Lưu Chấn Hoa, nhưng vì người đông công việc bận rộn, hắn không tìm được thời gian rỗi nói chuyện với mình, đợi các cô bận xong, hắn cũng chỉ còn cách xuất phát đi rồi.

Mã Tú Trân nhìn Lý Ngọc Phượng, quyết định đem chuyện tối hôm qua nói cho cô ấy biết. Mặc dù Lưu Chấn Hoa đối xử với những đồng chí thanh niên trí thức hoà ái là chuyện tốt, nhưng nhìn dáng vẻ Liễu Y Y thực sự có chút khả nghi. So với người đến từ thành thị giống mình là Liễu Y Y, cô hiện tại thích cô gái nông thôn giản dị này hơn.

“Ngọc Phượng, cái này trả lại cho em.” Mã Tú Trân sớm đoán ra thuốc cao này khẳng định là Lưu Chấn Hoa mua cho Lý Ngọc Phượng, nhưng nàng không tiện trực tiếp hỏi, liền mở miệng nói: “Liễu Y Y cũng đã có, là Lưu Chấn Hoa cho cô ta.”

Cô gái ngốc nghếch trước mặt vì không muốn cùng người ta kết hôn liền náo loạn suýt chút nữa mất mạng, trong lòng cô ấy vẫn là có Lưu Chấn Hoa, nhưng Lưu Chấn Hoa cùng Liễu Y Y quan hệ quá mập mờ, cô phải nhắc nhở cô ấy mới được.
« Chương TrướcChương Tiếp »