“Vậy…..anh đem cho thanh niên trí thức Liễu nhé!”
Lý Tam Hổ vẫn còn trầm mê trong sự sùng bái một cách mù quáng với Liễu tiên nữ, hắn cầm thuốc cao ngây ngô cười, nghĩ nghĩ lại cảm thấy không ổn lắm, nói với Mã Tú Trân: “đồng chí Mã, hay là cô giúp tôi mang cho đồng chí Liễu nhé?”
Lý Ngọc Phượng nghe lời này lòng hơi hồi hộp…..Ông anh già của mình đây là tự tạo vết nhơ khiến tương lai hắn phải quỳ bản giặt a!
Cô liếc mắt đồng tình nhìn Lý Tam Hổ, Mã Tú Trân thì bình tĩnh nhận lấy thuốc hắn đưa, biểu hiện lạnh nhạt, nhìn không ra vui buồn, chỉ là lúc cuối đầu lộ ra tia nghiêm nghị bình thường ít thấy.
Xem ra Tam tẩu tương lai này bây giờ đã có ý với Tam ca của nàng rồi.
Bọn hắn đem kho hàng cửa chính cửa sổ đều đóng kỹ, kiểm tra chốt mở nguồn điện, đảm bảo không có bất kì khả năng phát hoả nào mới khoá cửa rời đi.
Mã Tú Trân nhìn theo anh em Lý gia đi xa, cúi đầu nhìn thoáng qua hộp thuốc trong tay, hướng kí túc xá phía sau trở về.
Cô cùng Liễu Y Y ở cùng phòng kí túc xá, xem như đã là đãi ngộ tốt trong số thanh niên trí thức xuống nông thôn. Quãng An huyện thuộc vùng đất giàu có Giang Nam, cho nên điều kiện sinh hoạt của người dân cũng tương đối tốt. So với chốn thành thị vật chất thiếu thốn, nơi này tuy lao động vất vả nhưng có thể đảm bảo một ngày ba bữa cơm.
Mã Tú Trân mặc dù là người trong thành nhưng từ nhỏ khốn khổ, không được như Liễu Y Y xuất thân tư bản, nếu trước đây không có Phá tứ cựu, cô ta vẫn như cũ là đại gia tiểu thư.
Nông thôn cho Mã Tú Trân một bữa cơm no, khiến cô cảm kích mảnh đất này; nhưng đối với Liễu Y Y mà nói, đây là một trận tra tấn vô tận.
“Sao cô còn chưa ngủ?”
Mã Tú Trân vào nhà, nhìn thấy Liễu Y Y vẫn đang mở đèn đọc sách, hiện nay tài nguyên điện lực eo hẹp, nhóm thanh niên trí thức dùng điện đều tính vào điện dùng cho nông nghiệp của đội sản xuất, Lý Quốc Cơ thường xuyên căn dặn bọn họ tiết kiệm tài nguyên điện lực.
Mặc dù nghĩ thoáng một chút một chiếc đèn một năm cũng không tốn bao nhiêu độ điện(1 độ=1Kw/h), nhưng bị nhắc tên trong đại hội động viên cũng không được hay lắm.
“Tôi ngủ liền đây.”
Liễu Y Y khép sách lại, nét mặt bình thản nhạt nhẽo, cô hôm nay bị Lý Quốc Cơ phân công đi nhặt phân trâu, nội tâm phí thường sụp đổ, nhưng bây giờ tâm tình đã khá lên nhiều, bởi vì….Lưu Chấn Hoa đi công xã đem về cho nàng một hộp thuốc kháng viêm.
Trên ngón tay bôi thước, cảm giác đau đớn phảng phất giảm bớt mấy phần, những năm tháng như thế này, có thể có một người thời thời khắc khắc quan tâm, là cỡ nào đáng quý.
Mã Tú Trân khi vào phòng đã nhìn thấy hộp thuốc để trên bàn sách, cùng cái hộp cất trong túi nàng giống nhau như đúc. Cô nghĩ hẳn là Liễu Y Y nhờ đồng chí hôm nay đi công xã mua giúp, thuận miệng hỏi: “Thuốc này bao nhiêu tiền một hộp vậy?”
“Tôi cũng không biết nữa, là…..” Liễu Y Y vừa định mở miệng, nhớ tới mấy hôm nay Mã Tú Trân và Lý Ngọc Phượng cùng nhau trông nhà kho, liền cúi đầu xuống, trên mặt mang theo vài phần áy náy với ngượng ngùng: “Là đồng chí Lưu cho tôi, cô nhất định phải giúp tôi giữ bí mật, tôi không muốn để người khác hiểu lầm, ảnh hưởng đến tình cảm của hắn và Ngọc Phượng.”
Mã Tú Trân nhìn biểu tình vô hại của Liễu Y Y, trong lòng giống như đánh đổ một bình ngũ vị…..Không muốn để người khác hiểu lầm thì không nên nhận đồ của người khác mới……Nhưng cô ta lại lộ ra mấy phần điềm đạm đáng thương, lại giống như đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà cân nhắc, cái này thực sự làm cho Mã Tú Trân có chút buồn nôn rồi.
Lý Ngọc Phượng ngủ một giấc đến rạng sáng….tỉnh lại mặt trời bên ngoài cửa sổ vừa mới nhảy ra khỏi đường chân trời. Nàng mấy hôm nay mặc dù không tham gia lao động gặt hái vất vả nhưng đồng hồ sinh học dường như cũng đã hình thành thói quen với thời gian làm việc nghỉ ngơi của nơi đây.
Ngoài phòng gà trống gáy sáng, người cần cù đã lục tục ra đồng.
Lý Quốc Cơ sớm đã đi rồi, ông là đại đội trưởng Vệ Tinh đại đội, không những phải đem công việc thu hoạch của chính mình đội sản xuất quản lí tốt, còn phải đến những đội sản xuất khác tiến hành động viên thu hoạch.
Lý Đại Hổ cùng Trương Thuý Phân cũng đi rồi, căn nhà náo nhiệt một ngày cũng quạnh quẽ trở lại.
Lý Ngọc Phượng rửa mặt chải đầu rồi bước vào nhà bếp, thấy Trần Chiêu Đễ đang dán bánh bột ngô.
Trong cái bát tráng men trên bàn có đặt hai quả trứng gà luộc, là nàng ngày hôm qua cố ý muốn Trần Chiêu Đễ luộc.
“Mẹ, con chỉ cần một quả là đủ rồi.” Thời đại này vật tư thiếu khuyết, gia đình bình thường đều muốn cầm trứng gà đến công xã cung tiêu xã đổi tiền, cũng chỉ có nhà bọn họ không thiếu mấy khối tiền kia, bỏ được đem trứng gà cho nhà mình ăn, nhưng một lần nấu hai cái, đây cũng quá xa xỉ rồi.
“Một cái khác là cho Tứ ca của con nhưng nó bảo giữ cho con ăn.” Trần Chiêu Đễ trên vấn đề ăn uống không hề cắt xén người trong nhà, dù sao thanh niên trong nhà đều là lực lượng lao động, chỉ có ăn no mới có sức làm việc kiếm công điểm, nhưng những thức ăn tinh tế, vẫn là muốn cho Lý Ngọc Phượng phần hơn.
Lý Ngọc Phượng từ trong bát cầm một quả trứng, trứng sau khi luộc lên vỏ hồng hồng, cầm quả trứng trong tay, miệng lẩm bẩm: “Trứng gà…..Thiết Đản….Thiết Đản…..trứng gà” (Trứng gà=Kê đản)
Nhớ tối bộ dạng tối hôm qua của Triệu Thiết Đản, Lý Ngọc Phượng hung hăng đánh cái rùng mình, do dự đấu tranh nửa ngày, vẫn là đem trứng gà vụиɠ ŧяộʍ dấu vào trong túi.
Vì biệt thự……Cô quyết định cố gắng thêm một chút!