Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 70: Xuyên Thư Nữ Phụ

Chương 9: Chuyện Của Người Lớn, Trẻ Con Đừng Xen Vào

« Chương TrướcChương Tiếp »
Màn thầu trắng bóc làm hắn nhớ tới một thứ đồ vật khác cũng giống giống cái này. Mặc dù hắn chưa từng thấy, nhưng hắn cảm giác qua...Cái kia mềm mại đẫy đà có thể khiến cho huyết dịch cả người hắn đều sôi trào lên.

Triệu Gia Đống nhìn Triệu Quốc Đống sững sờ, bỗng nhiên kinh hô lên: "Anh! Anh sao lại chảy máu mũi rồi?"

Triệu Quốc Đống bàn tay đưa lên mũi lau một cái, hòa với lòng bàn tay đầy mồ hôi, hắn quả nhiên lau đến một tay đỏ tươi. Hắn ngẩng đầu nhìn trời, chưa tới chín giờ, sao ánh mặt trời lại gay gắt tới vậy.

"Đại khái là mặt trời quá nóng." Hắn nhíu nhíu mày, ngồi xuống một bên bóng mát của cây hoè già.

"Anh, vậy anh nghỉ một lát, em thay anh đem phần còn lại làm cho xong." Triệu Gia Đống đơn thuần làm sao biết được tâm tư anh trai mình, cong người vung liềm liền bắt đầu làm việc.

Triệu Quốc Đống ngồi dưới bóng cây thổi gió mát, cảm giác hỏa khí trên người dịu lại chút xíu, dặn dò em trai đang cong lưng làm việc: "Em cẩn thận một chút, cái liềm rất sắc bén, đừng làm bị thương chính mình."

Triệu Gia Đống mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng Triệu gia điều kiện không tốt, hắn cũng là từ nhỏ liền xuống đất làm việc, những chuyện nhỏ nhặt này không làm khó được hắn, liền thuận miệng nói: "Em cũng không phải chị Ngọc Phượng, cái gì cũng không biết."

Hắn mới nói xong câu đó, đột nhiên nghĩ đến việc Lý Ngọc Phượng đã cùng Triệu Quốc Đống từ hôn, quay đầu nhìn lại, thấy chân mày anh trai quả nhiên nhíu lại.

Triệu Quốc Đống đã hai mươi, xác thực đã đến tuổi cưới vợ, hắn vừa nghe nói anh trai hắn cùng Lý Ngọc Phượng chuyện kết hôn không thành, mới đầu còn rất tức giận, nhưng khi nhìn thấy anh hắn trong ruộng vất vả làm việc, hắn lại cảm thấy đây hẳn cũng là một chuyện tốt.

"Bà nói rất đúng, thông gia từ bé của anh với chị Ngọc Phượng sớm nên lui, trong thôn này không ai được nuông chiều giống chị Ngọc Phượng, dù có gả đến, chúng ta cũng nuôi không nổi chị ấy."

Tình huống hiện tại của lão Triệu gia là đến một bữa cơm trắng tử tế no bụng còn không có mà ăn, Lý Ngọc Phượng lại là từ nhỏ gạo trắng tinh tế nuôi dưỡng đến một cô nàng được nuông chiều, muốn chị ta cùng Triệu Quốc Đống trải qua những ngày tháng cực khổ là một việc không hề thực tế, đến lúc đó Triệu Quốc Đống vì chị ta càng ra sức làm việc, không khéo lại làm bản thân kiệt quệ.



Triệu Gia Đống thà rằng anh trai hắn không cưới vợ cũng không muốn nhìn thấy anh ấy cực khổ như vậy. Cưới vợ về là để cải thiện sinh hoạt của gia đình, người như Lý Ngọc Phượng tất nhiên không thể chăm lo cho cuộc sống gia đình được.

Cho dù hắn vừa mới cầm của chị ta một cái bánh bao trắng, Triệu Gia Đống cũng không thể che giấu lương tâm thay chị ta nói tốt.

"Em bớt nói nhảm đi, chuyện của người lớn, trẻ con đừng xen vào."

Triệu Quốc Đống nghe thấy cái tên Lý Ngọc Phượng liền không nhịn được nhíu mày, hoả khí vừa mới tản đi lại dâng lên, nhớ lại cô gái ngày hôm qua làm chân bị thương, đôi mắt ngân ngấn nước quá chọc tâm người khác rồi, đối mặt với cô gái như vậy ai mà không đau lòng, làm sao nỡ để cô xuống đất làm việc chứ.

Triệu Gia Đống cảm thấy lời này rất quen tai, ngẫm nghĩ nửa ngày mới nhớ tới vừa rồi Lý Ngọc Phượng cũng đã nói một câu y như vậy. Hai người đều đã không còn hôn ước rồi, lời nói lại giống nhau đến thế, chẳng lẽ đã thương lượng tốt cùng nhau rồi?

Buổi trưa, Liễu Y Y vẻ mặt xanh xao từ chuồng bò của đội sản xuất trở về.

Bên ngoài ánh nắng đã gắt lên, cô đội một cái mũ rơm, tóc tùy ý buộc thành một cái đuôi ngựa, ánh mắt vừa mờ mịt vừa thống khổ.

Sớm biết muốn để cho mình nhặt phân trâu, cô tình nguyện cùng những người khác cùng một chỗ xuống ruộng gặt lúa mạch, chí ít là thân thể sạch sẽ, cũng không thối thành như vầy.

Mã Tú Trân biết Liễu Y Y thích sạch sẽ, trông thấy trên trán cô ta mồ hôi lăn xuống, bận bịu cầm chén nước tráng men của mình rót một chén nước sôi để nguội cho cô ta. Cô ta tiếp nhận chén nước uống một ngụm, trên mặt thần sắc vẫn còn y nguyên nét kinh hoảng.

Liễu Y Y thấy giống như mùi thối của phân trâu vẫn còn tỏa khắp người cô, buông chén nước xuống, đưa cánh tay lên đông hít hít, tây ngửi ngửi cảm thấy toàn thân trên dưới đều là mùi phân trâu.



Lý Ngọc Phượng từ trong vườn nhà mình hái xuống hai trái dưa leo mới vừa đến giếng múc nước rửa sạch sẽ trở về, đã nhìn thấy Liễu Y Y ngồi ở sập gụ ngay cửa nhà kho, biểu hiện ủy khuất, tuyệt vọng đan xen.

Nếu là nam nhân nhìn thấy bộ dạng này của cô ta không ai là không thương tiếc, nhưng dáng vẻ này trước mặt một nữ đồng chí mà nói tác dụng quá mức nhỏ nhoi, Mã Tú Trân sau khi trấn an cô ta, liền ra bên ngoài sân phơi lúa đuổi chim sẻ.

Nửa tháng trước vừa mới thu cây cải dầu, lúc này trên sân phơi phơi đầy hạt cải dầu, đây là chất béo sáu tháng cuối năm của đại đội sản xuất, không thể để cho chim sẻ chà đạp.

Lý Ngọc Phượng quét qua Liễu Y Y một chút, thấy cô ta như cũ đắm chìm trong thế giới nội tâm bi thương, có chút ngượng ngùng nhắc nhở: "Cái kia... đồng chí Liễu"

Liễu Y Y ngẩng đầu nhìn Lý Ngọc Phượng, vẻ mặt mê man vô hại, cô đúng là càng sống càng bước lùi, thôn hoa trong thôn này không thể nào so được với cô……lúc còn sống trong thành, những ông chủ nhỏ có tiền kia lúc nào cũng dỗ dành lấy lòng cô. Liễu Y Y trong lòng dâng lên một trận chua xót, hốc mắt đều đỏ lên.

Lý Ngọc Phượng biết cô ta có kỹ năng diễn xuất tuyệt vời và không muốn lãng phí thời gian với cô ta, nụ cười rộng mở trên khuôn mặt, lộ ra hàng răng trắng đều tăm tắp, trông rạng rỡ và tỏa nắng: "Liễu đồng chí, trên tóc của ngươi...giống như dính vào phân trâu."

"A!" Ngay sau đó Lý Ngọc Phượng liền nghe thét lên một tiếng, Liễu Y Y che lấy tóc, chạy về kí túc xá thanh niên trí thức phía sau.

Mã Tú Trân nghe thấy thanh âm khiêng đinh ba chạy tới: "Làm sao vậy? Làm sao vậy?" Nàng nhìn thấy dáng vẻ Liễu Y Y hốt hoảng chạy đi, một mặt mờ mịt.

"Không có chuyện..." Lý Ngọc Phượng cũng là một bộ mặt bất đắc dĩ, tay chỉ chỉ: "Hình như có phân trâu dính trên tóc đồng chí Liễu."

Mã Tú Trân còn tưởng rằng là đại sự gì đâu! Hoá ra là chuyện này, phải biết những thanh niên trí thức trong đội sản xuất, ngoại trừ nàng bởi vì nguyên nhân thân thể có thể lưu lại trông sân phơi gạo, những người khác bất luận nam nữ, đều đi tham gia lao động thu hoạch vụ hè. Trong lúc mấu chốt này, Lý Quốc Cơ có thể để cho Liễu Y Y đi thu thập phân trâu, kia cũng là thiên đại ân đức, bên trong chuồng bò mặc dù hôi, nhưng không cần phơi nắng phơi gió, lại càng không cần bán mặt cho đất bán lưng cho trời, gặt lúa mạch cũng không phải chuyện dễ dàng , bình thường gặt nửa ngày, eo liền không thẳng lên được.

“Cô ấy là như vậy, không có gì đáng kinh ngạc." Mã Tú Trân đối Liễu Y Y cuối cùng một tia đồng tình cũng không có.
« Chương TrướcChương Tiếp »