Trên mặt Lý Ngọc Phượng khó khống chế lộ ra một nụ cười trên nỗi đau của người khác, ngồi xuống mở ra sổ tay công tác, trông thấy Triệu Quốc Đống đã đem cái liềm lĩnh đi rồi.
Liều mạng như thế? Tối hôm qua trở về cũng đã là hơn nửa đêm, mới sáng liền tiếp tục làm, người này chính là một đầu trâu dã man, đúng là ăn không tiêu!
Nhưng bây giờ đang trong ngày mùa, thừa dịp ngày mùa kiếm nhiều công điểm một chút, thời điểm cuối năm mới có thể nhận nhiều lương thực hơn. Triệu Mãn Thương lớn tuổi, Triệu gia bây giờ chỉ có Triệu Quốc Đống một cái sức lao động.
Ngày hôm nay được nghỉ phép ngày mùa, số người xuống đất rõ ràng tăng thêm, tối hôm qua một trận mưa rào giúp sáng nay không khí trong lành, nhiệt độ không khí cũng không nóng bức. Lý Ngọc Phượng nhìn thấy trong đội ngũ xếp hàng có một thân ảnh nhỏ gầy, là em trai Triệu Quốc Đống tên là Triệu Gia Đống.
Triệu gia trước kia điều kiện tốt, luôn coi trọng việc học tập, bởi vậy để cho Triệu Gia Đống theo học tại công xã học đường học tiểu học bậc cao. Nhưng học sinh theo học trong thành cần có khẩu phần lương thực, ở nông thôn nếu không muốn lao lực, khẩu phần lương thực là phải người cả nhà góp vào. Cho nên Triệu Gia Đống khẩu phần lương thực, cũng đè trên vai Triệu Quốc Đống.
Nhưng Lý Ngọc Phượng thông qua nguyên văn biết, Triệu Gia Đống cũng là người không chịu thua kém, về sau thi đậu đại học, hai anh em cùng nhau lập nghiệp.
Nhưng trước mắt Triệu Gia Đống vẫn là một cái hoàng mao tiểu đậu đinh, vóc dáng nhỏ gầy, cổ nhìn qua đặc biệt dài. Hắn trông thấy Lý Ngọc Phượng còn có chút xấu hổ, trong cổ kẹt lại không phát ra tiếng, trước kia luôn cảm thấy tương lai cô là chị dâu của hắn, hiện tại bọn họ đã không còn quan hệ gì nữa.
Đương nhiên…..bên trong xấu hổ còn lộ ra một tia địch ý, hắn không thích Lý Ngọc Phượng, cảm thấy cô là một nữ nhân ham hư vinh, không xứng với người anh trai chịu khổ chịu nhọc của mình, cũng chỉ có…...dáng vẻ ưa nhìn.
Nhưng những năm này xinh đẹp cũng không thể coi như cơm ăn!
Lý Ngọc Phượng thấy tiểu tử này từ đầu tới cuối cũng không nhìn mình chút nào, liền biết hắn đối với mình thành kiến rất sâu. Cô dẫn Triệu Gia Đống đến góc tường lĩnh cái liềm, hỏi hắn: "Biết sử dụng không? Phải chú ý an toàn."
"Tôi mới không ngốc giống như chị." Tiểu nam hài cố chấp trả lời, Lý Ngọc Phượng cũng không tức giận, dù sao cái liềm thật sự rất sắc bén, bắp chân của cô hiện tại còn đau đây.
"Này, đem cái này mang theo." Cô đem màn thầu cất giấu trong túi móc ra, nhét vào trong tay Triệu Gia Đống, cậu bé một mặt mờ mịt nhìn cô, không biết cô đây là có ý gì.
"Không phải cho em đâu, nhưng nếu em cũng đói bụng, vậy liền ăn một nửa, lưu một nửa cho anh trai em, nhớ kỹ….đừng cho anh em biết lấy được ở đâu." Lý gia làm màn thầu rất chắc, mặc dù không vừa xốp vừa mềm, nhưng chắc cứng ăn rất đỡ đói. Tuy nhiên giống Triệu Quốc Đống loại tính xấu kia, nếu biết đây là màn thầu của Lý gia, hắn nhất định đến nhìn cũng không nhìn một chút.
Triệu Gia Đống ánh mắt nhìn cô rõ ràng cũng thay đổi, hắn lúc đầu không muốn nhận lấy, nhưng anh hắn lúc ra khỏi nhà, trong nhà nồi và bếp đều lạnh, rất hiển nhiên hắn không ăn sáng liền tới làm việc, lúc này khẳng định đói đến ngực dán lên lưng rồi.
Triệu Gia Đống lặng lẽ đem màn thầu nhét vào túi mình, dự định ngẩng đầu hỏi Lý Ngọc Phượng chuyện ngày hôm qua, đã thấy nàng chớp chớp đuôi mắt, vẻ mặt nói lời thấm thía: "Chuyện của người lớn, trẻ con đừng quan tâm, mau đi tìm anh của em đi."
Đằng sau hàng người còn đang chờ lĩnh cái liềm, Triệu Gia Đống sờ lên màn thầu đặt ở trong túi, cảm thấy mặt trên vẫn còn nóng hôi hổi, tâm tình lập tức khá lên nhiều.
Triệu Quốc Đống đứng trong ruộng lúa mạch, mồ hôi đầm đìa thở một hơi thô dài, những đội sản xuất khác làm cả một ngày nhiều lắm là mười cái công điểm, nhưng Lý Quốc Cơ vì cổ vũ tinh thần tích cực của xã viên, đặt ra chế độ làm nhiều hưởng nhiều, cắt một luống lúa mạch có thể tính một cái công điểm. Giống hắn tay chân nhanh nhẹn, một ngày có thể cắt mười mấy luống, cứ tính toán như vậy thì rất có lợi.
Hắn đêm qua trễ nải một chút, cho nên ngày hôm nay vội ra sớm làm việc, lúc ra ngoài chỉ uống một bát cháo loãng lạnh, bây giờ đã đói đến lòng phát hoảng.
"Anh ơi, màn thầu. . ." Triệu Gia Đống cũng đói, nhưng hắn không nỡ ăn màn thầu trắng óng óng, lại nói đây là Lý Ngọc Phượng cho anh trai, hắn cũng không thể ăn vụng.
Triệu Quốc Đống lúc này rất đói, nhận màn thầu cắn một miếng, cảm thấy rất chắc, không có bị cắt xén nguyên liệu, không phải loại cho thêm nhiều bột nở, cắn một cái là liền vỡ một cái bọt khí kia. Loại màn thầu này thích hợp để bọn hắn ăn lúc làm việc nhất, ăn vài miếng liền không thấy đói nữa.
Hắn cầm bình nước uống hai ngụm, chờ cảm giác đói bụng qua đi, mới hỏi Triệu Gia Đống: “Cái này không phải màn thầu bán ở nhà ăn trường học của em đúng không?” Màn thầu ở nhà ăn trường học của Triệu Gia Đống có một cỗ vị kiềm, mặc dù cũng cứng chắc nhưng khó ăn hơn cái này nhiều.
Công xã cách đại đội rất xa, Triệu Gia Đống ở ký túc xá trường học, chỉ có cuối tuần mới trở về. Từ hôm nay được nghỉ ngày mùa, hắn có thể ở nhà hơn nửa tháng để giúp việc nhà nông.
"Màn thầu ở nhà ăn làm gì to được như vậy." Triệu Gia Đống so so nắm đấm của mình, nhìn màn thầu trong tay Triệu Quốc Đống, nuốt một ngụm nước bọt. Triệu Quốc Đống sờ sờ đầu hắn, không nói hai lời đem phần màn thầu còn lại nhét vào trong tay hắn, em trai còn đang trong giai đoạn phát triển cơ thể, không ăn no tương lai sẽ không cao lên được: "Em ăn đi, anh ăn no rồi.”
"Em không ăn, em không đói bụng." Triệu Gia Đống liên tục đẩy, nhưng Triệu Quốc Đống nhất định phải kín đáo đưa cho hắn, hắn thực sự đẩy không được, thế là sốt ruột mở miệng nói: "Đây là Chị Ngọc Phượng cố ý để em mang cho anh, em sao lại không biết xấu hổ mà ăn mất chứ!"
Triệu Quốc Đống sững sờ, một ngụm màn thầu mắc kẹt trong cổ họng.