Trần Chiêu Đễ trông thấy Lý Ngọc Phượng chân bị thương, đau lòng đến không biết phải làm gì. Đứa con gái này nuôi từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ bị va va chạm chạm đây này! Lý Ngọc Phượng nhìn thấy Trần Chiêu Đễ nhăn mày, đối với hành động của mình khắc sâu sám hối.
"Mẹ. . . Con đây không phải cũng chỉ muốn tham gia lao động sao? Chúng ta cả nhà đều đang vội gặt vụ hè, con sao có thể làm cái lạc hậu phần tử đâu?"
"Không phải để con trông nhà kho sao? Trông nhà kho cũng luôn luôn là nhiệm vụ quan trọng, lao động không phân quý tiện, con không nên xem thường công việc này." Trần Chiêu Đễ biến đổi biện pháp tẩy não khuê nữ, người khác mài đầu muốn chọn công việc thanh nhàn, cái khuê nữ cứ muốn tranh làm lao động gương mẫu, từ nhỏ đến lớn cái liềm đều chưa sờ tới, lần này chỉ rách chút da, đã là may mắn.
“Con ngày mai liền ngoan ngoãn trông nhà kho cho cha, đừng có lại xuống đất." Lý Quốc Cơ lên tiếng giải quyết dứt khoát, mình nuôi ra da mịn thịt mềm khuê nữ, trên đùi vạch một vết lớn như thế, ông cũng đau lòng vô cùng.
"Như vậy sao được, thanh niên trí thức Liễu cũng bị thương, con không thể làm đặc thù chủ nghĩa."
"Vì sao bảo là đặc thù chủ nghĩa, có bản lĩnh đi công xã tố cáo ta đi?" Lý Quốc Cơ xa gần nghe tiếng là người thành thật, quan hệ với mọi người rất tốt, duy nhất một điểm không tốt, chính là đối thanh niên trí thức nghiêm khắc.
Nhưng ông không cảm thấy đây là cái khuyết điểm, chủ tịch để nhóm thanh niên trí thức lên núi xuống nông thôn, chính là vì để bọn hắn tham gia lao động, nếu như ông không đối với nhóm thanh niên trí thức yêu cầu nghiêm khắc, vậy ông liền hổ thẹn với lời dạy bảo của chủ tịch, cho nên……ông cảm thấy mình một chút cũng không sai.
"Lỡ tay cắt một chút da tay, hoàn toàn không ảnh hưởng công việc thu hoạch vụ hè, cha sáng mai cùng Liễu đồng chí nói chuyện, mặc dù là người trong thành, nhưng cũng không thể quá nuông chiều bản thân, không thể phụ chủ tịch khổ tâm.”
Lý Ngọc Phượng đối với việc Lý Quốc Cơ thể hiện sự bất công một cách đương nhiên như vậy biểu hiện cực kì tán đồng, liền vết thương trên đùi cũng không thấy đau nữa, mở miệng nói: "Vậy ngày mai cha vẫn để chị Tú Trân trông nhà kho với con nhé, một mình con thì chán lắm.”
Sáng sớm hôm sau trời còn mờ mờ sáng, Lý gia mọi người đều rời giường. Đợi gà trống bên ngoài gáy đến lần thứ ba, Trần Chiêu Đễ đã làm xong điểm tâm cho cả nhà, bà lúc này mới đi vào phòng gọi Lý Ngọc Phượng dậy.
"Ngọc Phượng, nên rời giường, hôm nay đại ca đại tẩu của con về đấy.”Lý Ngọc Phượng mông lung ừ một tiếng, từ trên giường ngồi dậy, sau hai dây phản ứng, mới nhớ tới mình bây giờ đã xuyên việt về thập niên 70 thời kì cuối.
"Mẹ để đại tẩu con đem cho con một khối vải làm bằng loại sợi mới, nghe nói cung tiêu xã bọn hắn mới nhập về, có phiếu vải cũng chưa chắc có thể mua được đâu!" Đối với người nông thôn mà nói, tại thời kì kinh tế kế hoạch này, phiếu vải cùng phiếu lương thực đều rất khó lấy được, nhưng Trần Chiêu Đễ có một người em trai từng tham gia viện trợ Việt Nam ( chiến tranh chống Mỹ từ 1964 )hiện là chính ủy trong bộ đội, thường xuyên gửi một chút phiếu vải và phiếu lương về nhà.
Trong nhà chỉ có một mình Lý Ngọc Phượng là con gái, phiếu vải đương nhiên tất cả đều cho một mình cô dùng.
Lý Ngọc Phượng ngáp một cái, hồi tưởng một chút trong kịch bản trong nguyên tác, Đại tẩu của nàng lúc này hẳn là có thai, sau hai tháng nữa liền muốn sinh, bây giờ đúng lúc muốn may quần áo cho đứa cháu chuẩn bị ra đời. Bởi vì cha mẹ bất công, mặc dù mấy người anh trai đối Lý Ngọc Phượng cũng đều rất tốt, nhưng mấy chị dâu lại đối cô em chồng là cô có sự thù địch tự nhiên, đến mức về sau trong nguyên tác khi Lý Ngọc Phượng luân lạc tới mức đi nhặt ve chai, bọn họ biết rồi cũng không có ai ra tay hỗ trợ.
Cô hiện tại cũng không lo lắng tương lai sẽ phải nhặt ve chai, nhưng nếu có thể cải thiện quan hệ em chồng nàng dâu một chút, cũng vì xã hội chủ nghĩa hài hoà.
Nhị tẩu Vương Ái Hoa đã sớm thức dậy, thừa dịp thời tiết còn chưa nóng, tưới nước cho vườn rau dưa nhà mình, lại hái mấy trái dưa leo đã chín về, buổi sáng húp cháo làm thành rau trộn, nhẹ nhàng khoan khoái hơn là ăn dưa muối nhiều.
Cô vừa vào cửa đã nhìn thấy Lý Ngọc Phượng đã ngồi ở trên bàn cơm, những lúc như vậy, Vương Ái Hoa liền luôn cảm thán Lý Ngọc Phượng tốt số, nhưng trừ cảm thán ra nàng cũng có biện pháp nào khác.
"Mẹ làm cho con một bát mì gà, nhanh ăn cho nóng." Trần Chiêu Đễ bưng mì sợi tới, gà là hôm qua gϊếŧ, thịt nấu một đêm, chín rục, Con dâu cả hôm nay về vừa lúc có thể ăn được.
Trong nhà phòng không đủ ở, cho nên sau khi Lão đại thành gia, liền dọn đi nông cơ trạm ký túc xá ở, bây giờ hai phu thê sống riêng ở tại công xã, cho nên mỗi lần bọn hắn trở về, Trần Chiêu Đễ luôn muốn cải thiện bữa ăn cho bọn hắn.
Vương Ái Hoa nhìn dưa leo trong tay mình, rồi lại nhìn bát mì gà trước mặt Lý Ngọc Phượng, cô bận rộn cả một buổi sáng còn không có ăn cái gì đâu, bụng lập tức đói ùng ục kêu lên.
Lý Ngọc Phượng nhìn Vương Ái Hoa một chút, ánh mắt sáng lên nói: "Nhị tẩu, chị đem dưa leo chia cho em một nửa, em phân một nửa mì sợi cho chị." Lý Ngọc Phượng trời sinh không thích ăn mì sợi, huống hồ buổi sáng cũng không có cảm giác thèm ăn nên nhất định là không thể ăn hết một tô mì lớn như vậy.
"Cái này. . . Cái này không hay lắm đâu…." Mì sợi thế nhưng là bà bà làm cho cô em chồng, cô ấy trước kia cũng chưa từng để cho mình nếm qua một ngụm, Vương Ái Hoa cảm thấy có chút xấu hổ.
Lý Ngọc Phượng đã gạt một nửa vào trong bát Vương Ái Hoa, gặm một trái dưa leo mọng nước mà Vương Ái Hoa đưa cho nàng, cảm thấy hương vị thật tốt. Dưa leo tươi ngon không ô nhiễm như vậy, nàng đời trước thật đúng là chưa được ăn.
Trong lúc các cô đang ăn, chỉ nghe thấy bên ngoài Trần Chiêu Đễ thanh âm vang dội hô: "Trở về rồi hả!”