"Không phải hai người được hứa hôn từ nhỏ à? Chị không thích anh ấy thì thích ai chứ?" Ba người đồng thanh nói.
Tạ Miêu: "Chị thay lòng đổi dạ, biến thành thích Tư Đại Địa* được chưa?"
*Nguyên văn 司大地, đây là phiên âm tiếng anh của study.
Tư Đại Địa? Đó là ai?
Mãi cho đến khi bị đuổi ra khỏi phòng, ba anh em cũng không suy nghĩ ra vị Tư Đại Địa này là thần thánh phương nào.
Ngược lại là Tạ Kiến Hoa, rất nhanh không còn để tâm nữa mà bắt đầu tìm đôi anh em song sinh tính sổ, "Không phải các em nói chị ấy chủ động đi tìm Cố Hàm Giang à? Chỉ vì vài viên bi mà các em lại gạt anh!"
Không đợi hai anh em Tạ Kiến Quân và Tạ Kiến Hoa nói gì, âm thanh Tạ Miêu đột nhiên vang lên từ cửa phòng.
"Ba người các em đều đã thua cuộc, vậy thì nhà cái ăn hết, tất cả đi về lấy hết bi ra đây cho chị."
Đầu năm nay, bi trong suốt cũng rất đắt tiền, viên lớn tới năm xu một cái, viên nhỏ cũng phải hai xu.
Tiền tiêu vặt của ba anh em nhà họ Tạ trong thôn cũng tính là nhiều, dành dụm mấy năm nay, mỗi người cũng chỉ mới có một hộp bút máy nhỏ. Lần nào cũng lấy ra đi khoe với người khác, mỗi lần đều thu hoạch vô số ánh mắt hâm mộ, tựa như ba người có được bảo bối gì đó.
Tạ Miêu quả thực như đang bóp chặt mạch máu của mỗi người, lời vừa nói ra, vốn ba đứa nhỏ cho rằng đã tránh được một kiếp, gương mặt lập tức có vẻ than khóc thảm thiết.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
...
"Ơ kìa, thầy Lưu, có phải gần đây Tạ Miêu lớp thầy không còn đánh phấn nữa không?
Cô Lan bàn bên cạnh thầy Lưu vào phòng lấy nước rồi quay lại, vừa vào cửa đã hỏi thầy Lưu đang vùi đầu chấm bài.
"Uhm, gần đây rất ngoan ngoãn, đi học cũng thật sự nghe giảng bài." Thầy Lưu nói.
Cô Lan cầm cái cốc tráng men, thổi một ngụm nước ấm rồi vừa uống vừa nói chuyện với anh, "Tôi mới đến phòng lấy nước nhìn thấy cô bé đó, một cô bé có dáng vẻ rất xinh. Không biết sao trước đó phải trang điểm bản thân mình thành dáng vẻ kia nữa."
"Mặc kệ trước kia con bé như thế nào, biết học tập tốt thì chính là đứa bé ngoan." Thầy Lưu cũng không đặc biệt chú ý tới vẻ ngoài của Tạ Miêu.
Cô Lan nghe vậy, có hơi không tin, "Thật sự bắt đầu tập trung học rồi à? Không phải con bé vẫn xếp hạng đếm ngược trong lớp thầy sao?"
Thầy Lưu nghe xong thì không nói gì cả, chỉ đưa sách bài tập mới chấm xong trong tay cho cô xem.
"Cô xem này, thấy đề này được giải như thế nào? Không thua kém Hà Hữu chí lớp cô chứ?"
Khối 9 trường trung học có sáu lớp, tổng cộng có hai giáo viên dạy toán.
Trong đó, thầy Lưu dạy ba lớp 9/1 9/2 9/3, đồng thời cũng kiêm nhiệm chức chủ nhiệm lớp 9/2. Còn cô Lan dạy ba lớp còn lại, là chủ nhiệm lớp 9/4.
Hà Hữu Chí là học sinh có thành tích tốt nhất lớp 9/4, hơn nữa còn giỏi toán.
Cô Lan không ngờ thầy Lưu lại đột nhiên dời chủ đề tới chuyện bài tập nhưng vẫn nhận sách bài tập rồi xem.
"Đúng là giải không tệ, mạch suy nghĩ giải đề vô cùng rõ ràng. Đây là sách bài tập của ai trong lớp thầy vậy? Ngô Thục cầm hay là Trần Đại Minh?"
Bà nói xong thì khép sách bài tập lại, mắt nhìn nhãn tên ngoài bìa, đột nhiên sửng sốt, "Tạ Miêu?"
Cô Lan lật lại xem tất cả các trang có ký hiệu đúng trong vở bài tập toán học kia, rồi lại nhìn tên trên vở, bà vẫn luôn cảm thấy không thể tin được.
"Đây thật sự là vở bài tập của Tạ Miêu lớp thầy hả? Con bé có tìm người làm dùm không vậy?"
"Chắc là không đâu." Thầy Lưu lắc đầu, "Tôi biết nét chữ của con bé, hơn nữa có một câu hỏi nhỏ hơi khó trong đề cuối cùng, đến bây giờ tôi vẫn chưa chấm được người thứ hai làm đúng."
Nhưng chính bởi vì khó nên cô Lan mới không muốn tin Tạ Miêu có thể làm được.
Thấy vẻ mặt của cô Lan, thầy Lưu lấy sách bài tập trong tay cô lại rồi lật về hai trang trước.
"Mấy ngày nay, con bé thật sự nghe giảng khi đi học, còn làm sổ ghi chép, hễ là những kiến thức tôi đã nói qua, cơ bản con bé đều làm đúng. Tôi cảm thấy đầu óc Tạ Miêu không ngu ngốc, chỉ là trước kia lòng con bé không hướng về học tập nên thành tích mới không theo kịp thôi."
Lần này, mấy thầy cô khác trong văn phòng biết Tạ Miêu cũng bị gợi lên tò mò. Nhất là những giáo viên bộ môn khác của Tạ Miêu, tất cả đều lấy sách bài tập của Tạ Miêu nhìn, "Đúng là chữ của em ấy."
Trong đó, bao gồm cả người đang sắp xếp sách giáo khoa và giáo án, chuẩn bị đến lớp 9/3 là thầy Chu dạy Vật lý.