Bà nội Ngô mới từ sân dưới đi tới đã nghe được câu nói như thế, sửng sốt nặng nề, "Miêu Miêu."
"Bà nội Ngô." Tạ Miêu vô cùng lễ phép với bà nội Ngô, quay đầu chào bà một tiếng.
Bà nội Ngô lập tức hỏi: "Miêu Miêu tới khi nào đó? Sao không vào nhà ngồi một chút?"
"Thôi ạ." Tạ Miêu khéo léo từ chối, "Con vẫn còn chưa làm xong bài tập, phải nhanh chóng về nhà."
Bà nội Ngô nhìn cô đi xa, nhịn không được mà quay đầu hỏi cháu trai của mình: "Hàm Giang, Miêu Miêu bị sao vậy con?"
"Không biết."
Cố Hàm Giang không nói gì mà chỉ cúi đầu cầm cây dùi, mím môi tiếp tục lặp lại động tác chạm quả óc chó khô khan và mệt mỏi.
.....
Rời khỏi nhà họ Ngô, Tạ Miêu lập tức đi thẳng đến nơi mà mấy đứa nhóc thường xuyên nhặt củi lửa.
Đáng tiếc đi dại qua một vòng cũng không tìm được người, cô đành phải trở về nhà trước.
Vừa đi vào sân, Tạ Miêu lập tức thấy ba anh em Tạ Kiến Hoa đang trốn ở góc sân, lặng lẽ nói chuyện.
"Chị mình thực sự đi tìm Cố Hàm Giang hả?" Tạ Kiến Hoa không thể tin.
"Đúng vậy, bà nội có thể làm chứng, lúc đó chị đi xin phép bà rồi." Tạ Kiến Quân nói.
Tạ Kiến Hoa vẫn không tin như cũ, Tạ Kiến Trung đợi đến mức phiền không chịu nổi, lập tức hỏi anh cậu: "Có phải anh không nỡ bỏ mấy viên bi của mình nên cố ý chơi xấu không?"
"Em cứ gấp như vậy làm gì? Thắng cũng đâu phải của em. Bi của em đâu? Em lấy ra trước đi, anh đưa cho liền."
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Trong lòng Tạ Miêu vốn đang tràn đầy tức giận, lại nghe được vài câu đối thoại như thế, nhất thời cười lạnh.
"Chỉ vì mấy viên bi mà các em bán đứng chị đúng không? Các em giỏi lắm."
Ánh mắt cô lướt qua từng gương mặt của ba đứa nhóc, sắc mặt không chút thay đổi mà xoay người rời khỏi.
Tạ Kiến Hoa lập tức luống cuống.
"Chị mình tức giận à?"
Tạ Kiến Trung thọc Tạ Kiến Quân, "Em đã nói với anh là cách này không được, giờ thì hay rồi, chị tức giận rồi đó."
Tạ Kiến Quân cạn lời, "Bây giờ có nói cũng chẳng có ích gì, lúc anh nói chia cho em một nửa số bi thắng được, không phải em đồng ý ngay à?"
Không lâu sau, ba đứa trẻ lập đi vào phòng Tạ Miêu với dáng vẻ tức ủ rũ héo úa.
"Chị, tụi em sai rồi."
Tạ Miêu không nói chuyện, thậm chí cũng chưa từng liếc nhìn ba người cái nào, chỉ cúi đầu làm bài tập.
Ba đứa nhỏ nhìn lén cô một lúc lâu, sau đó lại cao giọng nói lại lần nữa, "Chị, chúng em biết chúng em sai rồi."
Lần này, cuối cùng Tạ Miêu cũng liếc tới một ánh mắt.
Tạ Kiến Quân vội vàng chuyển cái bàn giặt quần áo từ sau lưng ra, Tạ Kiến Trung lấy cây chổi, Tạ Kiến Hoa dâng thắt lưng lên.
"Chị, xin lỗi chị nhiều lắm."
Đạo cụ dùng cho cách xử phạt thể xác đều đã chuẩn bị tốt, đây là nghĩ biết sai thì sửa đổi, sửa xong thì tái phạm tiếp?
Ánh mắt Tạ Miêu ngó mấy thứ đó rồi ngừng một lát, mới lạnh nhạt nói: "Nói đi, rốt cuộc là sao lại thế?"
Tạ Kiến Trung lập tức kể đến nơi đến chốn, trình bày toàn bộ quá trình bọn họ cá cược một cách rõ ràng rành mạch.
"Cho nên sáng hôm nay Kiến Hoa quên mang theo bài tập, còn có vừa nãy Kiến Quân Kiến Trung nói Cố Hàm Giang tìm chị, tất cả là vì cái này?"
Tạ Miêu nghe mấy người bọn họ nhận sai xong, càng tức giận hơn, "Các em cứ không muốn nhìn chị sống tốt mỗi ngày vậy à, cứ muốn cho không chị thế hả?"
Đảo thϊếp? (*)
(*)倒贴 này nghĩa là bên được nhận lại phải cung cấp tài vật cho bên đáng ra phải chi trả.
Ba đứa nhỏ hoàn toàn sửng sốt, "Vì sao gọi là đảo thϊếp?"
Ở niên đại này, tin tức không phát triển, trẻ con cũng đơn thuần. Mười ba mười bốn tuổi, vốn không biết cái gì gọi là đối tượng yêu đương, cái gì gọi là đảo thϊếp.
Ba anh em nhà họ Tạ chỉ thấy mỗi là Tạ Miêu trở về từ nhà họ Ngô, ánh mắt đều sáng lên, vui vẻ tới mức bay lên trời.
Thế nên bọn chúng không thấy Tạ Miêu đi tìm Cố Hàm Giang thì có gì không đúng, lúc đánh cược cũng vốn không nghĩ nhiều.
Vừa thấy vẻ mặt mờ mịt của mấy người bọn họ, lửa giận trong lòng Tạ Miêu bị kìm hãm, đột nhiên có chút đau đầu.
Bà nội cô là người thông minh sáng suốt, ba cô với bác cả cũng không kém, sao ba anh em này như con nai vàng ngơ ngác vậy?
Sau này, cả nhà họ Tạ phải trông cậy vào ba tụi nó, còn có tương lai sao?
Tạ Miêu chẳng muốn giải thích cùng ba anh em không đầu óc kia quá nhiều, nói rõ ràng: "Sau này các em đừng quan tâm chuyện của chị và Cố Hàm Giang nữa. Chị không thích anh ấy nữa, sau này cũng sẽ không tìm anh ấy, các em bớt đâm đầu vào một cách mù quáng đi."