Thanh niên trí thức vừa nghe thấy lời này, thì bà phải trở về nấu cơm: “Buổi chiều thì sao ạ?”
“Buổi chiều thì phải đi.” Trong nhà có thêm một người, nếu không kiếm được chút công điểm, thì cuối năm không được chia cá và thịt thì tết lấy gì ăn.
Mặc dù thôn nhà họ Trương đã giao cho nông trường, nhưng ví dụ như lợn trong chuồng và cá trong ao cá, đợi đến cuối năm khi mổ heo bắt cá thì nông trường chỉ lấy một phần. Những phần khác sẽ được bí thư chi bộ thôn phân chia theo điểm công việc.
Không thể phân chia theo đầu người, nếu không năm sau sẽ không có ai làm việc.
Thanh niên trí thức vừa nghe thấy khẩu khí của bà thì liên tưởng đến công điểm, lại không nhịn được mà hâm mộ: “Sau khi Kiếm Bình chuyển đến nhà thím là có thể hưởng phúc rồi.
Cao Tố Lan thầm nghĩ, nếu cho cậu phúc này cậu có muốn không.
“Phúc gì chứ. Đừng ba ngày thì cãi nhau một trận nhỏ, năm ngày cãi nhau một trận lớn với Tiểu Phương là thím thắp hương cảm tạ ngay.”
Thanh niên trí thức nghĩ đến sự ngốc nghếch của Trương Tiểu Phương, nhất thời cảm thấy lời nói của anh ấy không thích hợp: “Thím, ở chỗ bọn cháu còn có mấy đôi giày đang phơi bên ngoài của Kiếm Bình, cháu về đợi phơi khô rồi mang đến cho cậu ấy.”
Cao Tố Lan nói: “Lát nữa thím sẽ đến lấy.”
“Không phải thím phải nấu cơm sao?”
Cao Tố Lan nói: ‘Rất nhanh thôi. Con bé Tiểu Phương rất ham chơi, không biết được khi nào mới về.”
Trương Tiểu Phương của trước đây rất ham chơi, nhưng Trương Tiểu Phương của hiện tại biết việc nào nặng việc nào nhẹ. Hơn nữa, cô cũng sợ nếu về trễ, mẹ cô sẽ gọi bà nội cô đến ăn gà.
Người ở nông thôn dậy rất sớm, trời vừa tờ mờ sáng đã dậy rồi, họ dắt vật nuôi ra ngoài để tránh đi vệ sinh bậy trong nhà.
Thôn nhà họ Trương cách nông trường cũng gần, mặc dù buổi sáng vì chuyện của Lưu Quý Tân và Đoạn Y Nhiên làm mà trì hoãn một lúc lâu, đoàn Trương Tiểu Phương đến nông trường cũng mới mười giờ.
Phương Kiếm Bình ngẩng đầu nhìn mặt trời, thấy trời vẫn còn sớm, hỏi: “Chú, hay là để Tiểu Phương đi tắm trước, sau đó chúng ta đi lĩnh chính được không ạ?”
Cha Trương nhìn mái tóc bết dầu của con gái mình: “Vậy tắm rửa sạch đi. Chú nhớ hình như không cần phải chụp ảnh. Hai đứa có chụp không?”
Trương Tiểu Phương vội vàng nói: “Chụp ạ!”
Ở kiếp trước hay kiếp này thì đây cũng là lần đầu tiên cô kết hôn, không thể làm qua loa được.
“Con biết như thế nào là chụp ảnh không?”
Trương Tiểu Phương lườm ông, cha cô có ngốc không vậy, ngay cả chụp ảnh cũng không biết.
Cha cô lại hối hận vì lắm chuyện: “Vờ như cha chưa hỏi đi. Kiếm Bình, cháu đưa con bé đi tắm đi, sau đó cháu đi chợ với chú. Sau này nếu chú không có thời gian thì cháu đi mua rau nhé. Còn phải mua kem đánh răng và bàn chải đánh răng cho Tiểu Phương. Lúc về chú sẽ nói cho cháu biết tiệm chụp ảnh ở đâu.”
Phương Kiếm Bình cũng không định chụp ảnh, bởi vì công việc ở nông thôn quá mệt, nếu có chút thời gian thì chỉ muốn đi ngủ, cho nên mặc dù đã ở đây gần ba năm, nhưng thật ra số lần đến nông trường cũng ít ỏi gần như có thể đếm được trên mười ngón tay giống như số lần đến huyện thành Thanh Hà.
Phương Kiếm Bình nghĩ sau này hai vợ chồng già gần năm mươi tuổi, Trương Tiểu Phương lại có tính tình trẻ con, sau này sẽ có rất nhiều chuyện mà anh phải ra mặt: “Cháu đi ngay.”
Đưa Trương Tiểu Phương đến cửa, Phương Kiếm Bình không yên tâm, nhìn thấy có đồng chí nữ đang định đi vào, Phương Kiếm Bình nhỏ giọng nhờ người ta giúp anh nhắc nhở Trương Tiểu Phương một chút.
Trương Tiểu Phương không thật sự ngốc, cô cũng là người phương bắc, cô biết khi đi tắm phải ngâm nước trước rồi mới kì cọ.
Nước trong bể có hơi nóng, cô chống đỡ một lúc mới quen với nhiệt độ nước, một lúc sau thì gần như ngâm trong nước.
Bốn mươi phút sau, Trương Tiểu Phương quấn khăn khô đi ra ngoài.
Phương Kiếm Bình vừa đến cửa nhà tắm thì nhìn thấy cô, anh không nhịn được hỏi: “Nhanh như vậy đã đi ra rồi, cô tắm sạch chưa?”
Trương Tiểu Phương đảo mắt, nghiêng đầu nghiêm túc hỏi: “Anh nhìn giúp tôi xem?”
“Tôi–––––” Cảnh tượng không cẩn thận nhìn thấy vào buổi sáng đột nhiên xuất hiện trong đầu, mặt Phương Kiếm Bình đỏ bừng: “Đừng nói bậy.” Anh nhanh chóng chuyển đề tài: “Gội đầu chưa?”
Trương Tiểu Phương lấy khăn ra.
Phương Kiếm Bình nhìn thấy tóc cô vẫn ướt sũng liền vội vàng quấn khăn lại cho cô: “Đừng để gió lạnh thổi vào, cảm lạnh đấy. Khi nào chụp ảnh thì lấy xuống. Chúng ta đi lĩnh giấy kết hôn trước.
Trương Tiểu Phương đưa túi xách cho anh.
Phương Kiếm Bình nhận lấy rồi mở ra: “Đã cầm hết đồ đạc chưa?”
Trương Tiểu Phương liếc mắt nhìn anh: “Tôi không có ngốc.”
Phương Kiếm Bình cười nói: “Là tôi ngốc. Đi thôi.”
Trương Tiểu Phương đi theo, cô thấy trên mặt anh không có chút biểu cảm không cam lòng nào, cô không nhịn được hỏi anh: “Anh thật sự muốn kết hôn với tôi sao?”