Chương 46: Diễn kịch

Vu văn hiên không biết đang suy nghĩ đến việc gì mà nhíu mày, nhưng chung quy vẫn không nói lời nào, vẫn tiếp tục công việc.

Mấy ngày sau, chỉ cần có cơ hội Diệp Kiều sẽ khen Vu văn hiên làm tốt lắm, điều này làm cho tất cả mọi người nghĩ rằng Vu văn hiên chính là tương lai của xưởng thực phẩm trừ Diệp Kiều và trưởng thôn ra chính là người có quyền lực nhất.

Chỉ có Tôn Oánh Oánh vẻ mặt không vui nhìn Vu văn hiên, bởi vì cô ấy nhớ rõ chính Vu văn hiên lấy cơm cho cô, làm cho cô ấy suýt trượt khỏi vị trí kế toán

Hai ngày sau, mẻ tương ớt mới Diệp Kiềm làm đã xong, Diệp Kiều nói thẳng: “Mấy ngày qua Vu văn hiên biểu hiện vẫn luôn rất tốt, lần này cậu ấy sẽ cùng tôi đi giao hàng.”

Diệp Kiều vừa dứt lời, Tôn Oánh Oánh dẫn đầu phản đối: “Anh ta dựa vào cái gì chứ, anh ta vô sỉ như vây, tôi không phục”

Diệp Kiều nghiêm mặt nói: “Chuyện bã đậu cũng chưa có chứng cứ, tốt nhất là không nên nói bậy.”

Tôn Oánh Oánh không chịu được sự ủy khuất này, liền trực tiếp đem đậu nành ném sang một bên, tỏ vẻ mình không làm nữa.

Lúc này, Vu văn hiên vẫn luôn đứng một bên đột nhiên khom lưng ôm bụng vẻ mắt rối rắm.

“Cậu bị làm sao vậy, Diệp Kiều lập tức tiến lên hỏi thăm.

Thầm nghĩ: Người trong bóng tối kia quả nhiên không nhịn được mà ra tay lần nữa sao? Hắn ta vậy mà rất nhẫn nại, cư nhiên đợi đến bây giờ mới ra tay.

Tuy rằng Diệp Kiều nghĩ như vậy, nhưng bên ngoài lại tỏ ra đầy quan tâm.

Tô Oánh Oánh một bên tức giận muốn rời đi cũng kinh ngạc nhìn về phía Vu văn hiên.

Mấy ngày nay, tuy rằng bọn họ vẫn như cũ làm việc, ăn cơm cùng nhau, nhưng Tôn Oánh Oánh nhiều lần công khai, bí mật theo dõi Vu văn hiên.

Tuy rằng Vu văn hiên tức giận nhưng vẫn luôn không nói gì.

Nhưng hiện tại Vu văn hiên lại làm Tôn Oánh Oánh nhớ đến tình cảnh mấy hôm trước cô ấy bị tiêu chảy, lúc ấy, đột nhiên bụng của cô ấy không thoải mái, chẳng lẻ người bỏ đậu cằm cho cô ấy thật sự không phải là Vu văn hiên sao?

Tôn Oánh Oánh do dự.

Lúc này, những người khác vội vàng đưa Vu văn hiên đến phòng khám.

Hôm này, Diệp Kiều muốn đi giao hàng, cho nên không thể đi cùng bọn họ nhưng một mình cô đi lại không tiện, trong lúc Diệp Kiều không biết xử lý thế nào cho phải, Chu Quảng Phát chủ động đứng dậy.

“Giám đốc Diệp, nếu cô không chê tôi nói nhiều, có thể để tôi đi giao hàng cùng cô, mấy ngày nay tôi cũng học được rất nhiều thứ, nhất định sẽ không xảy ra vấn đề gì.”

Diệp Kiều lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng, ngay sau đó đưa Chu Quảng Phát đi giao tương ớt.

Nhưng trước khi rời đi, anh ta tự tin nhìn mọi người nâng Vu văn hiên liếc mắt một cái.

Cùng lúc đó, Vu văn hiên được một vài thanh niên trí thức nâng lên chuyển bị đưa đến phòng khám đột nhiên đứng dậy và nói anh ta không sao, muốn trở về.

Tôn Oánh Oánh nhìn thấy mọi việc. Vừa rồi cô ấy còn nghĩ có lẽ cô ấy đã đổ oan cho đối phương, kết quả mới không quá hai phút liền phát hiện Vu văn hiên cư nhiên lại nói dối.

“Anh đứng lại!”

Tôn Oánh Oánh lập tức ngăn Vu Văn Hiên lại, yêu cầu anh ta đưa ra một lời giải thích

Vu văn hiên bình tĩnh nói: “Cô muốn đáp án, hiện tại hãy đến ký túc xá, muốn biết liền đến đó với tôi.”

Diệp Kiều đưa theo Chu Quảng Phát đi giao hàng, dọc theo đường đi Chu Quảng Phát kể rất nhiều chuyện với Diệp Kiều.

Diệp Kiều cười tiếp nhận, không hề keo kiệt mà khen ngợi anh ta, khen đến mức làm cho anh ta nghĩ lần này vị trí của anh ta sẽ trở nên vững chắc.

Cùng lúc đó, Vu Văn Hiên đưa theo Tôn Oánh Oánh cùng những thanh niên tri thức khác đến thẳng ký túc xá, trực tiếp đến cạnh giường ngủ của Chu Quảng Phát bắt đầu tìm kiếm.

Tôn Oánh Oánh ôm cánh tay đứng ở cửa, nhịn không được trào phúng.

“Theo anh, Chu Quang Phát mới chính là người cho tôi ăn bã đậu sao? Lúc đó, rõ ràng, anh mới là người lấy cơm cho tôi, nói dối mà không tìm hiểu trước sự việc.”

Mặt khác hai thanh niên trí thức bị kẹp ở giữa có chút khó xử.

Ban đầu, năm người bọn họ do Vu Văn Hiên dẫn dắt, kết quả khoảng thời gian trước Tôn Oánh Oánh xảy ra chuyên, về sau năm người bọn họ nhìn nhau liền có chút ngại ngùng.

Vu Văn Hiên không ngẩng đầu lên, tiếp tục tìm kiếm.

“Tìm được rồi.” Trong tay của Vu Văn Hiên cầm một phong thư cùng một bọc nhỏ bã đậu.

Tôn Oánh Oánh vẻ mặt không dám tin: “Sao lại có thể!”

Những người khác cũng kinh ngạc đến mở to hai mắt.

Tuy nhiên, ngay cả khi tìm được bã đậu cũng không thể chứng minh Chu Quảng Phát hạ dược Tôn Oanh Oánh.

Vu Văn Hiên nhìn lướt qua vẻ mặt của từng người và hiểu suy nghĩ của họ, vì thế liền đem chuyện Diệp Kiều lén lút tìm anh ấy nói chuyện nói ra.

“Vẫn là Diệp Kiều suy nghĩ cẩn thận, để cho tôi đi tìm chứng cứ, phong thư này chính là chứng cứ.”

Hóa ra mấy ngày nay Diệp Kiều khen Vu Văn Hiên, không phải thật sự muốn để anh ấy làm phó lãnh đạo, mà là muốn đem Chu Quảng Phát kéo ra ngoài để vạch trần anh ta.

Vì thế, Diệp Kiều mới cố ý đi tìm Vũ Văn Hiên nói chuyện.

Vu Văn Hiên im lặng lắng nghe kế hoạch của Diệp Kiều, nhịn không được hỏi: “Vì sao lại chọn tôi?”

Diệp Kiều cười nói: “Bởi vì cậu rất thông minh lại biết diễn kịch.”

Vu Văn Hiên bình tĩnh nhìn Diệp Kiều rời đi, nhưng trong lòng lại bởi vì những lời của Diệp Kiều mà có chút gợn sóng.