Chương 35: Cứu người

Đây là một căn phòng cũ nát, đồ đạc bên trong rất lộn xộn, có một bé trai đang nằm trong góc tường.

Thằng bé có vẻ sốt ruột, cả người dựa vào trên tường, dùng tay vỗ vào vách không ngừng.

Nó rất cẩn thận, chốc chốc lại nhìn về phía cửa.

Có thể là câu nói vừa rồi anh bị nó nghe được…… Lục Thừa nghĩ.

“Chú …… Chú ơi…… Chú còn ở đó không?”

“Ô ô ô, ba ơi, con sợ……”

Đứa bé kêu lên hai tiếng, không nghe thấy Lục Thừa trả lời, liền ôm đầu gối khóc lên.

Tay chân nó đều bị trói, trên miệng cũng bị dán băng dính, có lẽ miếng băng dính dán không được chặc lắm hoặc là bị nó liếʍ rớt.

“Đừng khóc.” Lục Thừa nhìn xung quanh, cũng không biết là đứa bé đó có phải gặp may hay không? Bọn buôn người đem nó để ở chỗ này mà không sắp xếp người canh chừng. Tên đàn ông đang trêu đùa phụ nữ ở cách vách cũng quá sơ ý.

“Cháu qua đây.” Đứa bé nghe thấy giọng nói của anh, lập tức ngửa đầu nhìn lên.

Dựa vào ánh đèn bên ngoài, Lục Thừa lờ mờ nhìn ra hình dáng của nó.

Nhỏ như vậy có lẽ mới bốn năm tuổi.

Khó a……

Căn bản Lục Thừa muốn nó đứng lên cái bàn phía bên dưới lỗ hổng để anh kéo lên.

Nhà này không cao, khoảng 2 mét hơn, Lục Thừa đã dỡ ra hai tấm ngói, thử cúi người xuống, chỉ cần đứa bé đứng lên trên bàn, anh có thể bắt lấy cánh tay của nó xách ra ngoài.

Vốn dĩ đây là biện pháp an toàn nhất, đáng tiếc đứa bé vẫn còn quá nhỏ.

Lục Thừa cao to, nếu nhảy xuống cứu người, sẽ phát ra tiếng động lớn hơn nhiều, dễ gây chú ý.

Cậu nhóc vui mừng nhìn anh, kêu lên: “Chú ……”

“Suỵt!”

Lục Thừa ngăn lời nó: “Cháu chờ tôi một lát.”

“Vâng!” Đứa bé ngoan ngoãn gật đầu.

Lục Thừa nhanh chóng nhảy xuống bức tường, quay về căn nhà nhỏ, trong phòng Trương Triệu cùng Đại Ngưu đã tắm xong, đang lau tóc bằng khăn lông, thấy anh trở về liền nói: “Anh Lục, anh mau đi tắm đi, tôi đã nấu nước nóng rồi.”

Ngôi nhà bọn họ thuê là tốt nhất ở nơi này, bên trong có phòng vệ sinh nhỏ để dùng.

“Lát nữa lại nói! A Triệu, Đại Ngưu, các cậu đến đây.”

“A?” Trương Triệu cùng Đại Ngưu ngơ ngác buông khăn lông.

Lục Thừa đã cầm dây thừng trong tay: “Đi!”

“À, à.....” Tuy không biết xảy ra chuyện gì, nhưng lời nói của Lục Thừa ở trong mắt Trương Triệu bọn họ đều giống như thánh chỉ.

“Đại Ngưu, cậu canh chừng ở đây, có người đến thì kêu lên một tiếng.”

Lục Thừa bảo Đại Ngưu chờ ở chân tường, anh và Trương Triệu cùng trèo lên. Dỡ mái ngói trước mặt, anh chỉ vào trong phòng: “A Triệu, cậu xuống đi.”

“Được.” Trương Triệu cũng nhìn thấy cậu bé ở phía dưới.

Lục Thừa nhìn ra được đứa bé này thật thông minh, tay chân bị trói chặt thế kia mà không biết bằng cách nào, cậu ta đã di chuyển thân mình đến phía dưới lỗ hổng này.

Thân hình Lục Thừa cao lớn, dỡ thêm hai miếng ngói nữa anh cũng không thể chui lọt, nhưng là Trương Triệu thì khác, vóc dáng cậu ấy thấp bé, gầy gò, lại rất nhanh nhẹn, liền nhanh chóng chui vào.

Dùng dây thừng cột vào người đứa bé, Lục Thừa ở trên nóc nhà dùng sức kéo một cái, nó đã được anh kéo lên đến nơi.

Lục Thừa ôm lấy đứa bé, phát hiện hai tay của nó đang bịt chặt cái miệng, sợ chính mình kêu ra tiếng.

Lục Thừa bất giác nở nụ cười, duỗi tay xoa đầu nó, xoay người thả cậu bé xuống chân tường vừa lúc Đại Ngưu tiếp được.

Trương Triệu đang định trèo lên lại thì nghe Lục Thừa nói: “Đợi chút, hãy xóa dấu vết trên nền đất đi đã.”

Lục Thừa nghe âm thanh cách vách, tiếng va chạm giữa nam và nữ kịch liệt vang lên, dựa theo kinh nghiệm, trong giây lát vẫn chưa thể dừng, bọn họ là an toàn.

Nhưng là, không ngờ……

Cách vách đột nhiên phát ra một tiếng kêu rên.

Lục Thừa: “……” Thứ đàn ông vô dụng!

“A Triệu, nhanh lên đi nào, có người tới!”

Trương Triệu lập tức chạy ra, đem cát trong tay rải xuống, che đi dấu chân của mình.

Lục Thừa đem mái ngói đặt về chỗ cũ.

Qúa trình này nhìn có vẻ rườm ra, kỳ thật lại rất nhanh, giữa ba anh em bọn họ có một có sự ăn ý nói không nên lời, hơn nữa từ nhỏ bọn họ lớn lên ở trong núi vì vậy đã rèn luyện cho họ sự nhanh nhẹn cho nên chỉ cần hai ba phút đã xong việc.

Thời gian rất nhanh…Người phụ nữ cách vách chưa kịp nhận ra đều bất thường gì.

Ba người trở lại căn phòng cho thuê.

Đại Ngưu vẻ mặt tò mò nhìn cậu bé: “Anh Lục, đứa bé này là ai vậy?”

Tên ngốc này!

Lục Thừa có chút bất đắc dĩ, đành tự mình tiến lên cởi bỏ dây thừng cho đứa bé.

“Cảm ơn chú.” Cậu bé được giáo dục rất tốt.

“Cháu tên là gì? Cháu có nhớ số điện thoại của người nhà không?” Lục Thừa không muốn để cậu bé ở chỗ này quá lâu, chỗ bọn họ cách chỗ bọn buôn người quá gần, lát nữa đối phương nhất định sẽ ra ngoài tìm người, nhất định phải nhanh chóng đưa đứa bé này đi.

“Cháu tên là Phó Thâm. Ba cháu là Phó Văn Đình, số điện thoại là 136…… nhà cháu ở Ngọc Trạch công quán……”

Cậu bé nghiêng đầu, đem thông tin của mình và ba nói ra.

“Được rồi, đợi lát nữa chú sẽ cho người gọi điện thoại cho ba cháu. Hiện tại chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây.”

Vốn dĩ Lục Thừa nghĩ sẽ đưa cậu bé đến cục cảnh sát rồi rời đi nhưng hiện tại lại không dám.

Nơi cậu bé này sống là một biệt thự cao cấp ở Thâm Thành, hơn nữa tên của ba cậu bé Lục Thừa đã từng nghe qua…

Mẹ nó, không nghĩ tới chỉ tùy tiện làm người tốt mà lại bị cuốn vào ân oán nhà hào môn.

Lục Thừa có chút bất đắc dĩ gọi Trương Triệu cùng Đại Ngưu thu dọn hành lý.

May mắn vóc dáng của cậu bé nhỏ, túi của bọn họ mang theo cũng đủ lớn, phía dưới bỏ quần áo, cậu bé có thể trực tiếp nằm vào trong túi, Đại Ngưu rất khỏe cho nên xách túi xách giống như đang xách một cái túi rỗng.