Chương 29: Tuyển công nhân

Sau khi được Diệp Kiều an ủi một hồi, Trương Thúy Thúy liền suy nghĩ lại, dù sao tương ớt cũng là đồ của tập thể, bà không thể chiếm toàn bộ được, có thể lấy được phí vất vả cũng đã rất tốt rồi.

Sau khi tiễn các vị lãnh đạo đi, Lưu Thiên Hà khí thế mười phần mở loa trong thôn thông báo.

Phải biết rằng, loa trong thôn không phải muốn mở là mở được, mỗi lần mở loa đều phải liên quan đến việc đại sự của thôn.

“Xin chào toàn thể nhân viên thôn Hạ Hà, mười phút sau đến tại cửa nhà ăn lớn tập hợp.”

“Toàn bộ nhân viên thôn Hạ Hà, mười phút sau đến cửa nhà ăn tập hợp.”

“Toàn thể nhân viên thôn Hạ Hà, mười phút sau đến cửa nhà ăn tập hợp.”

Thông báo vang lên ba lần, toàn bộ người dân trong thôn bất luận trong tay đang làm việc gì cũng ngay lập tức buông xuống, chạy tới nhà ăn lớn.

Nơi lớn nhất, bằng phẳng nhất trong thôn Hạ Hà chính là sân phới lúa của nhà ăn lớn. Mỗi lần tổ chức đại hội cũng đều tổ chức ở đây.

“Phát sinh chuyện lớn gì sao? Đáng để mọi người bỏ lại mọi việc trong vụ mùa để tham gia sao?”

“Không biết, một chút tin tức cũng không có.”

Người Lục gia ưỡn ngực, ngẩn đầu, tâm rạng vô cùng tốt.

Một vài người trước đây có chút mâu thuẫn với Lục gia không nhìn nổi, đặc biệt là những người phụ nữ nói xấu sau lưng Diệp Kiều bị Diệp Kiều nhẹ nhàng xử lý lại lần nữa tụ tập với nhau nhỏ giọng châm chọc.

Lần này bọn họ đã trở nên thông minh hơn, không dám nói quá lớn, sợ Diệp Kiều hoặc Trương Thúy Thúy nghe được.

“Toàn thể nhân viên thôn Hạ Hà!”

Giọng nói của trưởng thôn từ loa truyền đến, tất cả mọi người trở nên yên tĩnh, nhất trí mà nhìn về phía Lưu Thiên Hà đang đúng ở trên bàn.

Lưu Thiên Hà không giấu được nụ cười trên mặt.

Những thôn dân lúc trước còn có chút bất an cũng biết hôm nay nhất định là có tin tức tốt, cho nên đều yên tĩnh chờ đợi.

“Thông báo cho mọi người một tin vui!”

“Thôn chúng ta sắp xây dựng nhà xưởng thực phẩm.”

“Chúng ta sẽ bán tương ớt đâu nành do Diệp Kiều, đầu bếp chính của nhà ăn làm ra. Từ bây giờ trở đi, đậu nành thôn chũng ta sẽ không phải là đồ rác rưởi nữa. Trong tương lai, chúng là hạt đậu vàng của thôn chúng ta.”

Rầm!

Các thôn dân nháy mắt trở nên sôi trào, giống như đổ một chậu nước vào trong chảo dầu đang sôi.

“Thật sao?! Thôn chúng ta thế những có thể xây dựng nhà xưởng sao?”

“Kia kia kia! Chúng ta có phải có thể trở thành công nhân hay không?”

“Về sau tôi chính là công nhân sao?! Ăn lương thực hàng hoá cái loại này?!”

“……”

Trưởng thôn trả lời từng câu hỏi cũng như giải thích một số vấn đề cho người dân. Những người thận cận với ngươi Lục gia lập tức vây quanh, bắt đầu nhiệt tình đặt câu hỏi.

Đặc biệt những người lúc trước tụ tập với Triệu thẩm vừa nghe trong thôn bọn họ có thể xây dựng nhà xưởng tất là nhờ công lao của Diệp Kiều, hơn nữa về sau Diệp Kiều còn là người phụ trách nhà xưởng thực phẩm, họ thật sự muốn quay lại thời gian để bóp chặt cái miệng nhiều chuyện của mình.

Triệu thẩm vừa thấy, cũng hối hận đến đau ruột.

Bà ghen ghét với ai mà chả được, tại sao lại cứ phải ghen ghét Lục gia cưới được con dâu thành phố chứ.

Triệu thẩm nhìn thấy một đám người đang vây quanh Trương Thúy Thúy từ xa, bọn họ đang nói nói cười cười với nhau, lập tức cũng hướng bên kia đi đến.

“Thúy Thúy, bà xem, chúng ta quen biết với nhau cũng vài chục năm rồi, trước đây vì chuyện thịt heo mà có chút hiểu nhầm, là tôi không đúng, bà tha lỗi cho tôi nhé.” Triệu thẩm cũng coi như là người co được dãn được, thậm chí còn ở tại chỗ này mà xin lỗi.

Giờ phút này người Lục gia cực kỳ bận rộn, hầu như tất cả mọi người đều cùng bọ họ lôi kéo làm quen, tất cả mọi người đều hy vọng sau khi xây dựng nhà xưởng Diệp Kiều có thể suy xét đến gia đình của bọn họ, có thể để họ và người nhà họ đến làm tại nhà xưởng.

Phải biết rằng công nhân hiện tại đã có biên chế, chính là công chức, là bát sắt.

Nhìn thấy tình trạng của người Lục gia bên kia, Diệu Kiểu liền cảm thấy may mắn là mình vẫn luôn đi theo lão trưởng thôn.

Thấy lão trưởng thôn đã nói xong, lúc này Diệp Kiều mới tiếp nhận loa tiếp tục nói: “Đầu tiên, tôi rất cảm ơn mọi người vì đã đồng ý để cho tôi có cơ hội quản lý nhà xưởng thực phẩm thôn Hạ Hà. Nếu không có sự hỗ trợ của mọi người, tương ớt đậu nành của chúng tôi sẽ không thể thành công. Cám ơn tất cả mọi người!

Thấy Diệp Kiều chân thành khom lưng cảm tạ, bà con thôn Hạ Hà đều vỗ tay thật to.

Chờ tất cả mọi người yên tĩnh lại, Diệp Kiều bắt đầu nói ra sắp xếp của mình: “Việc xây dựng xưởng thực phẩm của thôn chúng ta rất cần bà con hỗ trợ, địa chỉ lúc ban đầu là phía sau nhà ăn này.”

Nhà ăn của thôn Hạ Hà vốn là từ đường trong thôn, xung quanh đều là những vật liệu cũ nát lộn xộn, chỉ còn lại đền thờ phía trước. Phía sau từ đường còn có một mảnh đất trống rất lớn. Chỉ cần cải tạo lại một chút là thành xưởng chế biến thực phẩm.

“Thời gian xây dựng xưởng thực phẩm khoảng một tháng mới hoàn tất, trong lúc này, chúng tôi sẽ sắp xếp việc làm cho bà con.”

Vừa nghe đến việc làm, lỗ tai mọi người dựng lên.

“Chế độ đãi ngộ công nhân của chúng tôi không tồi, theo quy định hiện hành, một tháng tiền lương cơ bản là năm đồng, thêm 20 cân bột mì hoặc là gạo.”

“Nhưng vừa mới bắt đầu, chúng tôi không cần quá nhiều người, nhóm đầu tiên chỉ cần 20 công nhân.”

20 người? thôn Hạ Hà là thôn lớn nhất trong khu vực gần đây, thôn dân nhiều hơn 500 người. Nếu đem ra so sánh thì tỉ lệ cũng quá nhỏ.

Vừa rồi còn là anh em tốt, lúc này liền biến thành đối thủ cạnh tranh.