Chương 23: Lần đầu tới chợ đen

“Chú Miêu, chú thấy tương ớt này của thôn chúng tôi sẽ có nguồn tiêu thụ sao?”

Miêu Vĩ dừng đũa, lấy khăn tay xoa xoa miệng, sau đó đưa tay chỉ về phía bình tương mà ông ta đã ăn thử một ít.

“Tôi cho rằng nhất định có nguồn tiêu thụ. Thôn các cô gọi là thôn Hạ Hà đúng không?”

“Đúng ạ!”

“Được rồi, tôi mua bình tương ớt này trước. Qua mấy ngày, tôi sẽ thông báo tình hình cụ thể cho cô.”

Miêu Vĩ lấy bút máy cùng một quyển sổ nhỏ từ trên túi áo, lưu loát viết một câu. “Năm ngày sau, nếu cô còn chưa có nguồn tiêu thụ, đến địa chỉ này tìm tôi.”

Thấy địa chỉ kia, Diệp Kiều cau mày. (⊙o⊙) …

Phòng 101 tầng 1, văn phòng chính phủ thành phố Bắc Hà, Miêu Vĩ.

Diệp Kiều có chút ngây ngốc, sau đó liền mừng rỡ hẳn lên! Có toà thị chính làm hậu thuẫn, đầu ra cho tương ớt của cô không cần phải lo!

Đừng hỏi Diệp Kiều vì sao nhìn thấy cái địa chỉ này liền tin, thập niên 70 còn chưa có ai dám giả danh nhân viên nhà nước đi khắp nơi.

“Cảm ơn chú!”

Diệp Kiều thành khẩn nói cảm ơn, kéo mẹ chồng của mình đứng dậy.

“Chú Miêu, bình tương ớt này chúng tôi tặng chú! Tùy ý chú xử trí! Sau này nếu cần, chú có thể đến thôn Hạ Hà, tìm thôn trưởng hoặc tôi đều được!”

Không đợi Miêu Vĩ trả lời, Diệp Kiều lôi kéo mẹ chồng xoay người nhanh chóng rời đi.

“Ai ai ai! Kiều Kiều, con chậm một chút!”

Trương Thúy Thúy bị con dâu kéo đi, không ngừng quay đầu lại luyến tiếc.

“Từ từ……”

Miêu Vĩ vội đuổi theo ra Tiệm Cơm Quốc Doanh, nhưng Diệp Kiều đi thật sự quá nhanh, bóng người cũng không nhìn thấy.

——

Nép mình trong hẻm nhỏ cách Tiệm Cơm Quốc Doanh không xa, Trương Thúy Thúy khó hiểu hỏi: “Kiều Kiều, chúng ta còn chưa lấy tiền?”

Lỗ vốn quá đi!

Diệp Kiều cười gật đầu: “Yên tâm đi mẹ, việc mua bán này chúng ta tuyệt đối kiếm được lời! Có thể nửa tháng sau, tương ớt của chúng ta sẽ tiến vào nhà ăn của cơ quan nhà nước đấy.”

“Hửm?” Trương Thúy Thúy vẫn nửa tin nửa ngờ.

Diệp Kiều nói sang chuyện khác: “Mẹ, chúng ta đi quanh trấn tìm người thu mua bình tương ớt còn lại này đi.”

“A? Này…… Như vậy được không? Có thể bị bắt hay không ……”

Nghe Diệp Kiều nói ra câu này, Trương Thúy Thúy liền hoảng sợ nhìn quanh rồi lên tiếng: “Không sao đâu, con nghe Lục Thừa nói rồi.” Số tiền 300 đồng mà Lục Thừa kiếm được lúc trước là từ việc mua bán lén lút ở chợ đen.

Có câu cửa miệng: Có cung ắt có cầu.

Thập niên 70 đã bắt đầu có người từ từ phất lên, nhu cầu xã hội ngày càng tăng.

Dựa theo cách thức mà lúc trước Lục Thừa hướng dẫn, Diệp Kiều mang theo mẹ chồng đi tới chợ đen, xung quanh nơi này có rất nhiều ngõ nhỏ đan xen, người xa lạ rất dễ bị lạc. Nếu có người đến bắt, mọi người phân ra chạy vào các ngõ nhỏ này cũng có thể thoát thân.

Diệp Kiều kéo Trương Thúy Thúy đi vào một ngõ nhỏ gần chợ đen, ở đó đã có người đang lén lút giao dịch, tất cả đều thực cẩn thận, mọi người chỉ nói mấy câu xong liền lập tức phân ra rời đi.

Điều kiện an toàn cũng không tồi. Cô âm thầm nghĩ.

Diệp Kiều không vội đi sâu hơn, chỉ đứng ở một góc chân tường, vừa nghỉ ngơi vừa quan sát tình hình bên trong.

Bởi vì cô đang đợi, chờ đến khoảng hai giờ trưa, lúc ánh mặt trời gắt gao nhất.

Đó là thời điểm mà mọi người đa số đều nghỉ trưa, ít ai chịu đội nắng đi dạo. Nếu có thì sẽ là những người có chuyện quan trọng hoặc là có mục đích chủ yếu.

Chờ đến thời gian đã định, Diệp Kiều mang theo Trương Thúy Thúy đi vào chợ đen.

Lúc này người đi lại trong chợ không ít, ai cũng đều đem thanh âm hạ xuống thấp nhất, chỉ có đứng thật gần mới có thể nghe thấy đối phương đang nói cái gì.

Trải qua quan sát vừa rồi, Diệp Kiều nhìn chằm chằm vào người phụ nữ mặc áo màu hồng, nhìn cách ăn mặc không giống người nghèo, trên mặt có nét nóng vội.

Diệp Kiều do dự một chút liền đi về phía bà ấy, Trương Thúy Thúy đi theo một bên, trong lòng sợ hãi không thôi.

Nếu như bị bắt chẳng phải sẽ bị ngồi tù sao!

“Kiều Kiều à, hay là chúng ta ……”

Lời bà nói còn chưa dứt, liền nhìn thấy hai người khác đang giao dịch bên cạnh.

Người đàn ông lấy tiền trong túi ra trả cho người bán, lướt qua ánh mắt của bà là hai tấm đại đoàn kết. Trương Thúy Thúy vô cùng ngạc nhiên, hai tấm đại đoàn kết? Cả nhà bọn họ vất vả quanh năm suốt tháng, cũng chỉ kiếm được chừng đó tiền, thế mà trong nháy mắt, người bán kia đã kiếm được!

Vốn muốn khuyên Diệp Kiều trở về, nhưng hai tấm đại đoàn kết đập vào mắt Trương Thúy Thúy, bà liền im lặng.

Diệp Kiều đi đến bên cạnh người phụ nữ áo hồng, thấy bà ấy đang hỏi mua một túi ớt cay của một cụ già. Hai người nói chưa được vài câu, bà ấy liền bị ông cụ xua tay đuổi đi, nóng nảy nói: “Tại sao không cho nếm? Thật là, cũng không phải tôi không có tiền.”

Diệp Kiều nghe bà ấy nói vậy, liền nhỏ giọng hỏi: “Thím muốn mua cái gì?”