Nhìn theo bóng dáng xa dần của Lục Thừa, Diệp Kiều đứng ngây người ở cửa thôn thật lâu, cho đến khi trưởng thôn gọi tên cô.
Diệp Kiều phục hồi tinh thần lại:
“Trưởng thôn! Tương ớt đậu nành tôi làm xong rồi! Bác có muốn nếm thử không?”
Thấy cô cười đến xinh đẹp, trưởng thôn cũng cười theo gật đầu:
“Được!”
Hai người bọn họ, một già một trẻ đi cùng đi về phía nhà ăn.
Trên đường, Diệp Kiều đem tương ớt đậu nành giải thích thêm lần nữa.
Cô lo lắng người dân thôn Hạ Hà chưa thấy qua đậu nành lên men, sẽ bị dọa sợ tới mức không dám ăn.
Đến nhà ăn, Diệp Kiều bảo Lưu Học Siêu đem một vò tương ớt đậu nành lại đây, cô vừa mở nắp. Một mùi thơm thoang thoảng bay ra.
Cái mũi của trưởng thôn Lưu Thiên Hà giật giật:
“Có mùi hơi chua chua của men.”
“Đúng là đậu nành này được tôi dùng men để ủ, đó là loại men mà hằng ngày tôi dùng làm bánh bao trong nhà ăn. Tôi nếm thử rồi, mùi vị rất vừa miệng.”
Diệp Kiều lấy cái muỗng sạch sẽ múc ra nửa chén tương. Lưu Thiên Hà cau mày nhìn chén tương trước mắt, do dự.
“Sao lại có màu hơi đỏ này?”
“Ha, tôi cho ớt vào đấy.”
Diệp Kiều có chút ngại ngùng đáp, để làm được món tương ớt đậu nành thơm ngon này. Cần phải cho vào đó rất nhiều muối và ớt để làm cho đậu dậy mùi, thơm hơn.
Có vẻ như trưởng thôn chưa thấy qua cách làm như vậy, lại nói đến khẩu vị người dân ở đây, hầu như đều ít ăn cay.
“Cho nhiều ớt như vậy, không biết tương này có thể ăn được hay không ……”
Cách ăn đậu nành của người thôn Hạ Hà thường là đem đậu nấu cho đến khi mềm rục, bỏ thêm chút muối vào là thành một món ăn.
Lúc này, Lưu Thiên Hà cũng giống Lục Thừa, kẹp một chút tương nơi đầu đũa rồi nêm nếm, sau đó liền híp mắt.
Đây là lần đầu tiên trưởng thôn cảm giác được đậu nành vào miệng là tan, lại không phải là kiểu nấu đến mềm rục như trước kia, mà là mềm mềm béo béo. Trưởng thôn còn chưa từng ăn qua kem, nếu ăn qua, ông ấy sẽ nhận ra được vị mềm mượt, béo ngậy của tương ớt đậu nành và kem giống nhau.
Không hình dung ra được hương vị cũng không ảnh hưởng đến sự ưa thích món tương này của trưởng thôn, ông ta liên tục gắp thêm vài hạt đậu nành.
Diệp Kiều thấy ông ta ăn vui vẻ, liền lấy tới một cái bánh bao từ cái mâm bên cạnh, đây là món ăn buổi sáng trong nhà ăn.
“Trưởng thôn, có thể kẹp tương ớt vào trong bánh bao, hương vị cũng không tồi. Lục Thừa rất thích……”
Cũng không biết Lục Thừa lên xe lửa chưa?
Có phát hiện điều bất ngờ mà mình dành cho anh không?
Diệp Kiều có chút ngẩn ngơ, đáng tiếc ở đây không có đồng hồ, không thể đoán thời gian chính xác.
Lưu Thiên Hà cũng không khách sáo, liền cầm lấy bánh bao bẻ đôi, trét đầy tương lên mặt bánh, há miệng cắn một miếng thật to. Ăn một mạch hết cái bánh bao, vị cay nồng làm ông ta thở dốc. Một lúc sau mới giơ ngón tay cái lên.
“Tay nghề vợ của Lục Thừa thật tuyệt! Tương này rất ngon.”
“Vậy bác nói thử xem, nếu thôn chúng ta thành lập một xưởng thực phẩm chuyên môn sản xuất tương ớt đậu nành, liệu có tiêu thụ được hay không?”
Lúc trước, Diệp Kiều có đề cập đến việc lập xưởng làm tương kiểu này. Khi đó, Lưu Thiên Hà có chút động tâm. Nhưng chưa nếm qua tương ớt đậu nành, thật khó mà đồng ý. Bây giờ là chính miệng ông ta ăn thử liền cảm thấy rất có niềm tin vào việc xin phép thành lập xưởng
Làm cách nào để báo cáo việc này lên cấp trên, Lưu Thiên Hà bỗng có chút mờ mịt. Cái chức thôn trưởng của ông là do sự tín nhiệm của thôn dân mà có, không phải do học lực.
Diệp Kiều nhìn trưởng thôn, khóe môi cong dần lên, tin tưởng càng nhiều.
Buổi trưa hôm nay, nhà ăn của thôn Hạ Hà nhiều thêm một món rau trộn, trên mỗi cái bàn lớn đều có nửa chén tương.
Những người có lòng hiếu kỳ ăn thử trước một miếng, sau đó liền kéo chén tương về phía bản thân họ. Người khác phản ứng chậm một chút thì tương trong chén đã hết.
“Tiểu Siêu, đây là tương gì thế? Có còn nữa không?”
Lưu Học Siêu đi ngang qua bàn liền có người giữ lại hỏi với ánh mắt khát vọng. Anh ta lắc lắc tay, họ vẫn không buông, chỉ có thể đem thau rau trộn trên tay đặt xuống.
“Chú à, đây là tương ớt đậu nành vừa mới được đầu bếp Diệp làm ra đấy.”
“Làm từ đậu nành?”
Người đàn ông có chút kinh ngạc mở lớn đôi mắt.
“Đậu nành không phải cái mùi vị này a!”
“Ha! Còn không phải là do có bí quyết độc đáo sao.”
Lưu Học Siêu đắc ý, toàn bộ qua trình làm tương anh ta đều được nhìn tận mắt, nguyên liệu để làm ra món tương này cũng được đầu bếp Diệp nói chi tiết, tận tình chỉ dạy.
“Vậy có còn không?”
“Còn có hai vại, trong hai ngày này ai cũng được ăn.”
“Được, được..! Buổi tối tôi phải thanh thủ tới sớm chút!”
Ánh mắt người đàn ông đó tỏa sáng, vội vàng trở về phần ruộng của mình làm việc, cố gắng làm thật nhanh để đủ điểm chấm công xong liền tới nhà ăn xếp hàng.
Tương ớt Diệp Kiều làm đủ cho mọi người đến nhà ăn ăn liên tục trong ba ngày, nhận được nhiều lời khen của bà con trong thôn.
Tình trạng này làm Diệp Kiều yên tâm, cô chỉ sợ mọi người không quen với khẩu vị miền Nam, không nghĩ tới chỉ cần là thức ăn ngon, đều không phân biệt Nam Bắc!