Chương 11: Ghen

Một tràng hỗn tạp qua đi, Lưu Học Siêu trở thành cái đuôi của Diệp Kiều.

Diệp Kiều thu dọn chén bát, anh ta nhanh nhẹn giành lấy; Diệp Kiều rửa nồi, anh ta mang thùng nước đến; Diệp Kiều kiểm tra nguyên liệu nấu ăn còn dư lại, anh ta tỉ mỉ báo cáo chi tiết.

Lục Thừa không thể khó chịu với Diệp Kiều, chỉ đành âm thầm buồn bực.

Hai người về đến nhà, dáng vẻ Lục Thừa giống như đang “xù lông nhím”.

Lúc đầu Diệp Kiều không cảm nhận được, cho đến lúc cùng Lục Thừa nói chuyện thì anh ta đều: “Ừ ừ, à à, được!”

Trả lời qua loa, cô mới phát hiện ra anh ta không giống bình thường.

“Lục Thừa, anh làm sao vậy?”

Lục Thừa hờ hững xoay chân bước ra khỏi phòng, nghe cô hỏi cũng không quay đầu lại: “Không sao cả!”

Lại còn nói không sao? Diệp Kiều cắn môi, đảo tròng mắt ngẫm nghĩ: “Ui da! Tay tôi đau quá!”

Lục Thừa nghe thấy Diệp Kiều la lên, vội vàng buông chậu rửa mặt, bước nhanh vào nhà.

“Tay bị làm sao? Có phải bị thương rồi không? Anh đi lấy dầu cho em.”

“Ừm, được……”

Lục Thừa nhanh chóng lấy ra một cái chai màu đen từ trong ngăn kéo của tủ đầu giường. Nhẹ nhàng xoa bóp bàn tay nhỏ của Diệp Kiều, sự dịu dàng tràn đầy trong mắt anh ta.

Diệp Kiều nhìn đến mơ màng, qua một lúc lâu mới giật mình, cẩn thận lên tiếng: “Lục Thừa, anh đang giận tôi phải không?” Nhưng trước đó, chính bản thân Lục Thừa cũng đồng ý cho cô đến nhà ăn làm đầu bếp nha……

Lục Thừa ngước mắt nhìn nàng: “Phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, cô ra ngoài đi làm là chuyện đương nhiên.”

“Vậy sao anh …?”

Lục Thừa hít vào một hơi, giọng ám ách: “Anh không thích em tiếp xúc quá gần với người đàn ông khác ……”

Diệp Kiều ngơ ngác một hồi, cô phì cười.

“Anh mà cũng biết ghen sao?”

Diệp Kiều sau khi xuyên đến, chỉ mới ở chung cùng Lục Thừa hai ngày, nhưng cô đã tiếp nhận trí nhớ của nguyên chủ. Nguyên chủ đến nông thôn một tháng, gặp qua Lục Thừa rất nhiều lần. Mỗi lần gặp, anh ta đều lạnh nhạt giống như khúc gỗ. Nếu không phải vì nguyên chủ rơi xuống sông, lại được Lục Thừa cứu lên, thế thì chưa chắc hai người sẽ kết hôn.

Lục Thừa bị Diệp Kiều trêu chọc, vành tai phiếm hồng, yên lặng mát xa cho cô, không nói một lời.

Diệp Kiều mím môi cười: “Anh yên tâm đi, tôi đã gả cho anh rồi thì không thay lòng đổi dạ đâu. Hơn nữa anh lại đẹp trai như vậy ~ tôi có mù đâu mà bỏ anh chạy theo người khác.”

Dứt lời, cô đưa tay nâng cằm anh ta lên vuốt nhẹ hai cái trong ánh mắt kinh ngạc của Lục Thừa.

“Gương mặt này của anh, tôi có thể nhìn mãi mà không chán đấy!”

Bị Diệp Kiều dùng hành động và lời nói trắng trợn đùa giỡn, Lục Thừa mặt mày đỏ bừng.

Biết rõ mình đang bị Diệp Kiều trêu chọc. Nhưng lúc này, một kẻ bá đạo ở Hạ Hà thôn như Lục Thừa cũng chỉ có thể để cho cô tự do đùa nghịch, không hề khó chịu mà còn cảm thấy có chút vui vẻ nữa.

“Xong rồi, em xem thử tay có còn đau như lúc nãy không?”

Xoa bóp cho Diệp Kiều nửa ngày, Lục Thừa cũng biết là cô cố ý liền đem dầu cất đi, sau đó cởϊ áσ ngoài, lên giường nằm xuống một bên.

“Em có biết Trương Triệu không? Chính là cậu thiếu niên cao gầy hay đi theo anh đó, mấy ngày trước cậu ta đã xuống phía Nam.”

Diệp Kiều chớp chớp ánh mắt, những năm này người đi xuống phía Nam khá nhiều, kinh tế ở nơi đó tốt hơn phía Bắc.

“Trước khi đi, cậu ta luôn có ý rủ anh đi cùng. Lúc đó, anh không muốn đi. Nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ anh cũng nên đi một chuyến?”

Diệp Kiều nhìn Lục Thừa, phát hiện anh ta là người có thể nhìn xa trông rộng, cái thôn nhỏ này không thể giam anh ta được. Cô cũng không muốn bám chặt anh ta, phải để anh ta đi khắp nơi để phát huy tài năng của bản thân.

“Ừ!”

Lục Thừa ngớ người, xoay qua hỏi:

“Vừa rồi em……”

Lục Thừa không ngờ Diệp Kiều không chút đắn đo đã ủng hộ anh ta đi xuống phía Nam, trong khi cả nhà đều phản đối.

“Đúng, anh nên đi! Lục Thừa, anh là con chim cần bay lượn trên bầu trời rộng lớn, đừng để bản thân bị bó buộc nơi mảnh đất nhỏ bé này.”

Lục Thừa bật cười: “Không ngờ em cũng xem trọng anh cơ đấy!”

“Hứ! Thế thì anh phải chứng minh cho tôi thấy rồi mới nói.” Diệp Kiều giảo hoạt cười cười,

“Lần sau anh hãy đi cùng Trương Triệu, nếu có thể thì mang về cho tôi một số gia vị như hoa tiêu, vỏ quế.... gì đó.”

Trong bóng tối, Lục Thừa lặng lẽ chăm chú nhìn cô một lúc lâu, cười cong khóe môi: “Được, anh sẽ đem về cho em!”

Nhận được sự ủng hộ của Diệp Kiều, Lục Thừa cuối cùng cũng hạ quyết tâm xuống phía Nam làm buôn bán.

Trầm mặc một lúc, Lục Thừa lại nhớ đến đêm kết hôn, có chút xúc động, vươn tay định nắm lấy bàn tay Diệp Kiều, mới vừa đυ.ng tới liền nghe được tiếng kêu ngoài cửa lớn truyền đến.

“Thím Lục, thím Lục!” Đây là có người tới tìm Trương Thúy Thúy.

Diệp Kiều bị đánh thức, mơ mơ màng màng hỏi:

“Có chuyện gì thế?”

“Không có việc gì, có người tìm mẹ anh.”

“À!” Diệp Kiều trở mình ngủ lại lần nữa.

Lục Thừa lại một lần nữa ngẩng mặt lên trời, một chút cũng không ngủ được.

Rõ ràng đêm đầu tiên như vậy…… ăn ý như vậy, tại sao bây giờ Diệp Kiều có thể tự mình ngủ ngon đến thế?