Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 50: Nấu Ăn Ngon

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tô Hiểu Mạn nghe ông nói như vậy thì gật gật đầu, cô biết Liễu Triệu Cường đã động tâm, đây là một chuyện tốt, hi vọng có thể thành công được.

Nếu như không thể thì còn có thể nghĩ biện pháp khác.

Việc quan trọng nhất trước mắt, là làm đổi mới hình tượng và thanh danh của Tô Hiểu Mạn trong mắt các xã viên, làm thật nhiều chuyện tốt ở trong đội sản xuất, lực lượng của một quần thể đoàn đội là vô cùng lớn.

“Hiểu Mạn, ở lại ăn cơm.”

“Mợ, cháu không ở lại được, cháu phải đi về.”

Người mợ là Vương Xảo Tú muốn giữ Tô Hiểu Mạn ở lại ăn cơm, Tô Hiểu Mạn từ chối, nói đùa vài câu sau đó rời khỏi nhà cậu cả.

Lúc sắp đi Vương Xảo Tú còn lôi kéo tay Tô Hiểu Mạn, khen bộ quần áo cô làm kia: “Vẫn là mấy cô gái trẻ như các cháu khéo tay, Hiểu Mạn nhà ta là một cô gái khéo tay, quần áo này không kém bao nhiêu xo với quần áo làm ở xưởng, nếu mà mang tới cửa hàng bách hóa để bán, khẳng định bán được với giá tốt.

Tô Hiểu Mạn rời nhà cậu cả, nụ cười trên mặt Vương Xảo Tú vẫn còn chưa lui đi, nói với chồng của mình: “Chuyến này Hiểu Mạn tới nói gì với ông vậy?”

“Chắc không phải là con bé muốn đi tới xưởng quần áo trong thành phố để làm đấy chứ, tay nghề Hiểu Mạn rất được, chỉ sợ con bé không thể chịu khổ mà thôi.”

“Bà Hà ở trong thôn chúng ta có cái máy may cũ, tôi thấy mấy cô gái trẻ đều thèm chiếc máy may này tới đỏ con mắt, trong xưởng quần áo có nhiều máy may, ngày nào cũng dẫm thì người còn mệt nữa là.”

Liễu Triệu Cường lắc lắc đầu, vừa hút thuốc vừa tóm tắt lại lời mà Tô Hiểu Mạn nói hồi nãy một cách ngắn gọn cho Vương Xảo Tú nghe.

Quả nhiên, ngay sau đó, Vương Xảo Tú phát ra tiếng hô kinh ngạc: “Thật sự ư? Đây là lời chính miệng Hiểu Mạn nhà chúng ta nói ra?”

Liễu Triệu Cường trầm mặc gật gật đầu.



Vương Xảo Tú thấy thần sắc của ông, trong lòng trầm xuống, nhưng mà không có mở miệng nói chuyện nữa, trong khoảng thời gian này, bà đã chứng kiến toàn bộ quá trình chồng mình bị nhục nhã trong đội sản xuất.

Bà là người phụ nữ trong gia đình, cũng có chút oán trách đối với những việc này, có những lúc oán trách những xã viên kia không hiểu, không biết cảm kích; có lúc lại oán trách chồng mình lo chuyện bao đồng, xen vào việc của người khác, hà tất phải ôm đồm hết tất cả mọi chuyện vào người mình.

Làm chức đội trưởng đội sản xuất, làm gì cũng phải nghe cấp trên, ngày tháng cứ phải làm việc theo một khuôn phép có sẵn, miễn để người ta mắng “mù quáng lăn lộn”.

Một mảng bụi lớn lặng yên không một tiếng động rơi xuống trên mặt Dương Anh Tử, bị gió thổi tán loạn, Liễu Triệu Cường hơi híp mắt, nhìn chằm chằm đầu thuốc lá đã không còn thấy được ánh lửa trong tay, ách giọng nói: “Xảo Tú, hôm nay thư ký Lương tới khuyên tôi, tôi muốn từ bỏ.”

Vương Xảo Tú nghe vậy, thở dài một hơi, khối đá vẫn luôn lửng lơ trong lòng lúc này rốt cuộc cũng hạ xuống, cho dù trước kia ngày nào bà cũng ghét bỏ chồng mình làm việc lung tung, ôm rơm nhặm bụng, hiện tại mọi chuyện đúng như bà mong muốn rồi, nhưng bà lại không cảm thấy dễ chịu, phảng phất như lại có tảng đá khác đè trong l*иg ngực.

Bà lấy bao giấy dầu trước đó Tô Hiểu Mạn đưa tới, mở ra, bên trong là bốn cái màn thầu nở bung màu sắc đậm đà, mùi đường ngọt ngào và mùi táo thơm lừng tỏa ra ngay lập tức át đi mùi thuốc lá khiến người ta sặc.

Liễu Triệu Cường vuốt vuốt sống mũi, con sâu đói trong bụng như đã bị đánh thức: “Cái này là gì?”

“Màn thầu Hiểu Mạn mang tới đây, là con bé tự tay làm, tay nghề con bé này rất tốt.”

Liễu Triệu Cường cầm lấy một cái trên tay, xé hơn phân nửa đưa cho Vương Xảo Tú, còn mình thì cúi đầu cắn một miếng, màn thầu thơm ngọt như thể tan ra ở trong khoang miệng, hương vị ngọt lành khiến cho nước bọt trong miệng tiết ra càng nhiều.

Vương Xảo Tú cũng nếm thử màn thầu đường đỏ này, còn lại thì để đó, chờ bọn nhỏ trong nhà trở về thì ăn.

“Thật ngọt ghê, con bé Hiểu Mạn này thật đúng là, chắc là cho không ít đường vào đây.”

“Mặt mũi là có mặt mũi, ăn ít chút, để lại ít cho bọn nhỏ, ngày thường muốn ăn chút những thứ này cũng chẳng có mà ăn.”
« Chương TrướcChương Tiếp »