Ông chưa bao giờ nghĩ đến đứa cháu gái Tô Hiểu Mạn của mình có thể nói ra những điều như vậy.
“Hiểu Mạn, sao đột nhiên con? Trước kia con rõ ràng đều…..”
Tô Hiểu Mạn lập tức bắt lấy cơ hội thể hiện bản thân: “Cậu cả, giờ con đã thay đổi rồi, gần đây con đang cố gắng học chữ, đọc sách vở, và tìm hiểu các loại kiến thức, để cho tư tưởng của mình trở nên tích cực hơn, tương lai con muốn tích cực tham gia lao động xây dựng.”
“Cậu cả, cậu nhìn xem, con có năng khiếu về nữ công, mặc dù con không thể xuống ruộng làm việc, nhưng mà cậu nhìn, đây là chiếc váy trước kia con may cho chị dâu, cậu nhìn hình hoa thêu trên đó.”
“Con cũng đã đọc qua tri thức liên quan đến chiết cành ở trên sách, cậu cả, để con tham gia đội ngũ học tập nhé, đến tìm hiểu kỹ thuật sản xuất tiên tiến của người ta, phụ nữ trong thôn chúng ta cũng nên phát triển sức lao động phù hợp với mình và giải phóng lực lượng sản xuất. "
“Con, con….” Vẻ mặt Liễu Triệu Cường trở nên có chút khó tả, khó mà tin được đứa cháu gái của mình sẽ nói ra những lời này, nhưng tầm mắt không nhịn được rơi xuống chiếc váy nhỏ mà Tô Tiểu Mạt đưa cho.
Thật đừng nói, những đường thêu bên trên thuê rất tốt, từng đường kim mũi chỉ rất đều và gọn gàng, những đường thêu này nhất định là được thêu bởi một cô gái có tay nghề cao và cẩn thận.
Hiểu Mạn nhà họ, không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp mà tài nấu nướng, may vá cũng rất tốt.
Nhưng con bé này trước đây còn vì “thanh niên trí thức Khương” làm loạn cả lên, giờ lại nói với ông muốn dốc toàn lực cho công việc sản xuất và xây dựng.
Liễu Triệu Cường lo lắng đây có phải mặt trời mọc đằng tây không hoặc là do ông đang nằm mơ, nếu không thì thư ký Lương, người trước đây ủng hộ ông nay lại đến khuyên ông từ bỏ, mà đứa cháu ngoại của ông lại “Dã tâm bừng bừng” cổ vũ ông tham gia sản xuất, xây dựng.
—— Điều này không phải trái ngược nhau sao?
Thành lập một đội ngũ học tập, ý tưởng này cũng có điểm tốt, trên báo cũng không phải chưa từng thấy các đội sản xuất khác làm việc này, trong tỉnh còn động viên, chẳng lẽ con nhóc Tô Hiểu Mạn này là nhìn thấy ý tưởng này trên báo?
“Con và thanh niên trí thức Khương…..” Cậu ca Liễu do dự không nói, sự thay đổi của Tô Hiểu Mạn không phải là vì thanh niên trí thức Khương đó chứ. Những thanh niên trí thức xuống nông thôn đó đều là người có tri thức, ông cũng đã nghe qua việc trước đây Tô Hiểu Mạn vì có thể duy trì mối quan hệ tốt với những thanh niên trí thức, mà tìm học các loại sách vở linh tinh gì đó.
Có lẽ do sự ảnh hưởng của những thanh niên trí thức đó, sau khi đọc các báo cáo liên quan, những lời con bé nói hôm nay, mặc dù là việc ngoài ý muốn, cũng không coi là việc khác người gì, chỉ là….
Chỉ là trong lòng đứa cháu gái này của ông rốt cuộc đang muốn làm gì?
Tô Hiểu Mạn mở miệng nói: “Cậu cả, con bây giờ đã là người có gia đình rồi, không còn bất cứ quan hệ nào với thanh niên trí thức Khương nữa, mục đích của con bây giờ là khiến cho cuộc sống sau này của con được hạnh phúc hơn, và chỉ khi đội sản xuất của chúng ta phát triển lực lượng sản xuất và trình độ sinh hoạt của mọi người được cải thiện, thì cuộc sống của mỗi thành viên trong thôn mới có thể được hạnh phúc. "
“Nếu là chúng ta đội sản xuất công nhật giá trị cũng có một nguyên nhiều một ngày, đại gia nhật tử gì sầu quá đến không tốt? Khẳng định ăn đến no, ăn mặc ấm, còn có khi thỉnh thoảng có thịt ăn.”
“Nếu mỗi ngày đội sản xuất của chúng ra có thể kiếm được một tệ một ngày, thì mọi người cần gì phải lo cuộc sống hàng ngày không tốt? Đến lúc đó khẳng định sẽ được ăn no, mặc ấm, không chừng thỉnh thoảng còn được ăn thịt.”
Liễu Triệu Cường bị lời nói của đứa cháu làm cho xúc động, trước đây trong lòng ông cũng từng nghĩ như vậy, đúng vậy, nếu sản lượng của đội sản xuất bọn họ tăng lên, cuối năm mỗi gia đình sẽ nhận được nhiều tiền lời hơn, sao có thể không có cuộc sống sung túc được chứ?
Chỉ là tư tưởng của những người dân khác trong làng khó có thể thay đổi được, lại không ngờ rằng người đầu tiên thay đổi lại chính là đứa cháu gái Tô Hiểu Mạn này của ông.
Giọng điệu của Tô Tiểu Mãn cực kỳ chân thành, nói: "Cậu cả, gần đây con có đọc một số cuốn sách, con đã hiểu ra rằng muốn sống cuộc sống tốt đẹp phải dựa vào đôi tay của chính mình sáng tạo ra."
Đôi mắt có chút vẩn đυ.c của Liễu Triệu Cường hơi lóe lên, ông liên tục hút vài điếu thuốc, cuối cùng thở ra một hơi dài, nhưng vẫn chưa làm ra quyết định.
Những thất bại trước đó đã làm giảm bớt niềm hăng hái, xúc động trong ông, "Hiểu Mạn, ý tưởng của con rất hay, cậu sẽ suy nghĩ lại lần nữa và thảo luận với những người khác."